Nhất niệm thành tiên nhất niệm thành ma.
Có những thứ gọi là chấp niệm
Có những thứ gọi là định kiến
Có những thứ gọi là ích kỷ
Có những thứ gọi là ghen tỵ
Lại có thứ được gọi là đố kỵ
Tiên môn, biểu tượng cho cái thiện.
Ma giới, đại diện cho cái ác.
"Nói Ma giới dơ bẩn, chẳng lẽ Tiên môn lại sạch sẽ hay sao?"
Một câu hỏi của Trọng Tử lại khắc họa biết bao nhiêu điều.
Đọc một lèo hết 3 cuốn Trọng Tử của Thục Khách, về thế giới Tiên - Ma, về cái Thiên- cái Ác ở đời, thấy cảm xúc ngổn ngang quá.
Dù kết thúc là HE cho Lạc Ân Phàm - Trọng Tử, nhưng vẫn thấy xót xa cho một Vạn Kiếp - Sở Bất Phục với hình ảnh một ma tôn gảy đàn bên gốc cây "Hỏi ai còn nhớ không, xưa kia có một thủ toạ đệ tử của Trường Sinh Cung, y phục trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh, vang danh thiên hạ, lẫy lứng một cõi giang sơn", khúc Thương Hải du Tiên qua cây cổ cầm vang danh thiên hạ là thế, chỉ vì nặng lòng với sư môn mà nhất niệm thành ma, hôm qua là Sở Bất Phục, hôm nay là Vạn Kiếp, một lựa chọn sai lầm đã không thể quay đầu lại, rốt cuộc vẫn là Vạn Kiếp Bất Phục.
Xót xa cho một thái tử Tần Kha- vị sư huynh của Trọng Tử, chỉ vì yêu thương thầm lặng mà bỏ tất cả thời gian cả một đời bế quan luyện công chỉ với mục đích là trừ bỏ sát khí trời sinh cho Trọng Tử, nhưng những lúc Trọng Tử khó khăn chẳng thấy Tần Kha đâu, yêu thì có yêu đấy, nhưng yêu kiểu này thì đúng là chỉ hối hận một đời mà thôi, cuối cùng vẫn là hy sinh trong tiếc nuối.
Xót xa cho một gián điệp hai mang Mộ Ngoc- Thiên Chi Tà với 2 bộ mặt Thiện - Ác, là một sư huynh Mộ Ngọc ôn nhuận như nước, lúc nào cũng yêu thương dịu dàng với Trọng Tử , lúc lại là tên ma đầu Thiên Chi Tà thâm sâu quỷ kế, hết lần này đến lần khác dùng
mưu ma chước quỷ, thần không biết quỷ không hay một tay đưa đẩy Trọng Tử
vào cửa ma đạo, cuối cùng chỉ để lại một từ "Xin lỗi" rồi ra đi mãi mãi
"Tiên – Ma, Thiện – Ác luôn luôn đối đầu nhưng vĩnh viễn không bao giờ
kết thúc. Lớp trước ngã xuống lập tức lớp sau sẽ xô lên, hệt như vòng
tròn luân hoàn của con người, sẽ luôn tiếp nối không ngừng, cũng hệt như
bản chất của con người luôn luôn tồn tại nhiều mặt đối lập nhau, bởi vì
con người là tổng thể của sự mâu thuẫn"
Còn nhân vật nam chính Lạc Ân Phàm, mối đọc thì ghét cái kiểu yêu của anh này lắm, nhưng .... Vô tình đọc được cảm nhận của một bạn, thấy rất đồng cảm, nên trích lại:
(từ nguồn : http://moonsnowhite.wordpress.com/2012/10/23/lac-am-pham-trong-toi-trong-tu-thuc-khach)
"Thực sự, khi đọc Trọng Tử mình chưa hề ghét hay hận LAP một
chút nào, có rất nhiều ý kiến nói LAP không xứng đáng có được tình yêu
của Trọng Tử nhưng với mình anh mới chính là người xứng đáng nhất. Mình
chỉ nhìn nhận mọi việc đứng trên vị trí của một người quan sát toàn
truyện, đặt mình vào vị trí của LAP mình cũng sẽ không làm khác anh.
Có bạn nói: “Tất cả chỉ vì 1 cái danh Tôn giả Trọng Hoa, thủ tọa tiên
môn, người bảo vệ lục giới. Vì cái danh xưng cao sang ấy, vì tính ích
kỷ và hèn nhát của mình, hết lần này đến lần khác Lạc Âm Phàm sẵn sàng
đẩy người mà hắn “yêu thương nhất” đến tận cùng đau khổ và tuyệt vọng”.
Vậy bạn đã từng thử 1 lần đặt mình đứng trên vị trí của LAP để nhìn nhận
mọi việc xảy ra trước mắt chưa?
Nói LAP chỉ vì hư danh mà đối với Trọng Tử như vậy sao? Ngược lại
mình thấy LAP chưa bao giờ làm gì vì cái hư danh đó cả. Còn nói ích kỷ
ư? Đúng, LAP ích kỷ nhưng cái ích kỷ đó không phải để giành lấy lợi ích
cho bản thân anh, thậm chí có lúc mình chỉ mong người thực sự ích kỷ cho
bản thân mình nhiều nhiều một chút đi để trong lòng được thỏa mãn, để
Trọng nhi của mình và những người xung quanh nàng bớt phải chịu đau đớn
hơn một chút và bản thân người cũng không phải đau đớn, dằn vặt, quay
cuồng giữa yêu và hận, giữa trách nhiệm và lợi ích bản thân, giữa luân
thường và đạo nghĩa. Trọng trách, gánh nặng, trách nhiệm đè trên vai anh
là do anh ham mê hư danh giành lấy mà làm sao? Không hề, bạn đã bao giờ
suy nghĩ sâu xa về những thứ anh đang gánh vác chưa? Vậy để mình trả
lời từng câu hỏi cho bạn nhé.
Gánh nặng đè trên vai LAP là gì???
Là chúng sinh, là lục giới, là tiên môn, bởi vì người là người đứng
đầu, là người gánh vác, là người bảo vệ cho những thứ đó. Phải, có rất
nhiều người gánh vác với người nhưng lúc nào người cũng là cánh chim đầu
đàn, là ánh sáng soi lối cho những người còn lại, mọi niềm tin lẫn hy
vọng đều đặt hết lên người. Có người sẽ thấy đây là vinh quang, là niềm
kiêu hãnh , là vinh dự ngàn đời mới có được nhưng với người mình lại
thấy nó là gánh nặng, một gánh nặng quá nặng nề và quá to lớn khiến cho
người gánh vác nó chỉ nhận được những tổn thương cùng đau đớn mà thôi.
Còn trách nhiệm của LAP???
Là bảo vệ, là giữ gìn sự bình ổn, là giữ vững sự bình yên, là mang
lại cuộc sống êm ấm và hạnh phúc cho thiên hạ. Trách nhiệm của người đã
trở thành sứ mệnh gắn chặt với cuộc đời mình. Ai cũng nghĩ rằng người
hoàn thành tốt đẹp mọi trách nhiệm mọi nghĩa vụ của mình là xứng đáng
được ca tụng, xứng đáng được lưu danh nhưng có ai đã từng nghĩ tới đó là
trách nhiệm của người đối với khắp thiên hạ, còn trách nhiệm với bản
thân mình, người đã quăng nó đi đâu mất rồi???
Người ngồi ngắm nhìn chúng sinh trong thiên hạ, cùng buồn cùng vui,
cùng vui sướng cùng đau khổ với họ, người có thể nhìn thấu mọi sự, thông
hiểu mọi chuyện trên đời nhưng có ai đã từng quay lại nhìn người thử
chưa??? Một đường vân đạm phong khinh, vô tình vô dục, vô bi vô hỉ, thờ
ơ, lãnh đạm với tất cả mọi thứ, chưa từng đặt bất cứ thứ gì vào trong
mắt, cô độc lẻ loi sống trong kiếp tu tiên kéo dài vô tận. Cuộc đời của
người gắn liền với trách nhiệm và gánh nặng, chưa bao giờ buông ra cũng
chưa từng buông thả một lần.
Bạn có thể đau xót vì một Tần Kha sẵn sàng bỏ mình vì Trọng Tử để
nàng không làm tổn thương bản thân mình, Trác Hạo luôn tin tưởng và chở
che nàng, ma tôn Vạn Kiếp dùng chút tàn hồn cuối cùng chắn một thanh
kiếm tuyệt tình cho nàng. Tất cả bọn họ đều sẵn sàng hi sinh vì nàng,
sẵn sàng bỏ tất cả để làm cho nàng hiều họ yêu quý nàng như thế nào, họ
làm không chút đắn đo chỉ bởi vì họ không bị ràng buôc bất cứ điều gì
cả, cũng không cần phải bận tâm quá nhiều liệu điều mình làm sẽ có kết
quả như thế nào? Được gì và mất gì và quan trọng là được và mất cho ai?
LAP thì không thể như vậy, mọi thứ được mất đối với người liên quan đến
cả ngàn, cả vạn, cả bể người, người mất gì không quan trọng bởi điều
người cần có được là dành cho người khác chứ không phải bản thân mình.
Vậy thì cuộc đời này người được gì và mất gì đây????
Nếu người vẫn là Trọng Hoa tôn giả cao cao tại thượng, tiếng tăm lừng
lẫy người sẽ có được sự ngưỡng mộ và sùng bái của tiên môn, của chúng
sinh thậm chí là cả lục giới. Trong lòng người sẽ luôn luôn hướng về
chúng sinh về trách nhiệm về nghĩa vụ của người mà không cần phải lăn
tăn lo nghĩ gì cả, có lẽ cái người có được lớn nhất ở đây chính là sự
hài lòng với bản thân vì người đã luôn làm tốt những điều này.
Nếu người là một người sư phụ, người hoàn toàn là kẻ thất bại, mất
hết tất cả, không còn một thứ gì lưu lại cho người cả. Mất đồ đệ, mất
hình tượng, mất luôn cả tôn nghiêm và hơn tất cả là mất niềm tin vào
chính mình. Người đã từng rất tin tưởng rằng người sẽ bảo vệ cho đồ đệ
của mình mãi mãi đến cuối cùng không những không bảo vệ được mà còn đánh
mất người đồ đệ ngoan hiền mãi mãi, người cũng từng tin tưởng rằng mình
sẽ không bao giờ để cho đồ đệ của mình bước trên con đường mà định mệnh
đã an bài nhưng đến cuối cùng sự thật đã đánh nát niềm tin của người.
Nếu nói người không tin tưởng ai nhất thì đó chính là bản thân người.
Còn điều gì đáng sợ hơn đánh mất đi niềm tin của chính mình kia chứ?
Nếu người là một nam nhân trên đường tình thì người lại càng mất đi
nhiều hơn nữa. Tình yêu của nàng, người có được nhưng người lại không
thể đón nhận??? vì sao? Vì định kiến, vì đạo lý, vì luân thường, vì
trách nhiệm, vì gánh nặng, vì nghĩa vụ…nhiều nhiều nguyên nhân và lý do
lắm. Mình không dùng những lý do này để biện hộ cho người nhưng cái gọi
là trọng trách kia sao mà nó quá nặng nề như vậy, nếu như người cũng nhẹ
nhàng buông lỏng nó ra hơn một chút thì người sẽ không làm tổn thương
nàng cũng như không gây ra nhiều đau khổ như vậy, nhưng với một con
người nhất quán và lý trí như người thì điều này lại không thể được. Nếu
mình đứng trên vị trí của người bảo mình đem 8 tỷ người trên trái đất
này ra đặt cược để đổi lấy một người mình không chắc là mình sẽ hành
động khác người được đâu, bởi vậy mình không ghét cũng không hận người,
chỉ thấy đau lòng mà thôi.
Mỗi lần xuống tay làm tổn thương nàng lại là một lần tổn thương triệt
để đến chính mình. Mọi người đều oán trách, căm hận thậm chí phẫn nộ
trước những đau thương mà người gây ra cho nàng, bản thân mình cũng
không ngoại lệ, nhưng nói rằng người vô tâm, người không ngược tâm thì
mình hoàn toàn không đồng ý. Nếu vô tâm người đã không dằn vặt, không
phải đấu tranh, không phải thống khổ giữa yêu và trí như vậy, nếu nói
không ngược tâm thì trái tim người, linh hồn người đâu bị tan nát, đâu
bị chết lặng đi như vậy. Với một người có vẻ như không gì tàn phá được
như người thì sự hủy diệt từ trong tâm này lại càng đau đớn và khổ sở
hơn nữa, đó là cách tốt nhất và hiệu quả nhất để hủy diệt những mẫu
người thực sự thần tiên như người đấy!!!
Đến cuối cùng thì sao?????Nàng chỉ ra cho người thấy rõ người chẳng còn gì cả.
Nàng, người không những không bảo vệ được mà còn chính tay mình đánh
mất đi nàng, đánh mất đi tình yêu sâu nặng của nàng, khi yêu thương hóa
thành thù hận, người không những không có được tình yêu mà nhận lấy sự
oán hận của nàng, yêu càng nhiều, tổn thương càng sâu sắc thì hận càng
sâu. Nhưng đau buồn nhất là đến cuối cùng ngay cả hận mà người cũng
không có được. Vậy người còn được gì nữa đây, người mà người yêu thương
nhất đã đánh mất rồi.
Chúng sinh, tiên môn, lục giới. Mãi cho đến một trận cuối cùng, người
mới nhận ra vì tất cả những thứ này người đã không ngừng tổn thương
nàng để bảo vệ chúng nhưng rốt cuộc tất cả đều không thể bảo vệ được.
Người lại mất luôn cả những thứ mà trước đây người cho là mục tiêu của
cả cuộc đời mình.
Còn lại bản thân người, trái tim tan nát như đã chết đi, linh hồn như
bị vùi sâu dưới đáy vực sâu thăm thẳm không chút ánh sáng bởi vì ánh
sáng cuối đường hầm kia của người đã vụt tắt mất rồi. Một con người mất
cả trái tim lẫn linh hồn chỉ còn lại một cái xác không hồn thì hỏi người
còn gì nữa đây?
Cuộc đời vinh quang của người đến cuối cùng còn được gì hay mất tất
cả rồi? Mất đồ đệ, mất niềm tin, mất thanh danh, mất mục tiêu, mất người
yêu thương, mất tình yêu, mất trái tim và mất cả linh hồn.
Vậy người là đáng thương hay là đáng trách đây, là nên yêu hay nên hận đây?????
Ai cũng cảm nhận thấy câu: “Sự bố thí của kẻ mạnh đôi khi còn hơn gấp vạn lần sự cầu xin của kẻ yếu” xót xa đến mức nào, nhưng liệu bạn có biết nó không chỉ giành cho Trọng Tử mà còn dành cho cả LAP nữa.
Bởi vì như Trọng Tử đã nói, nàng và LAP rốt cuộc đều là hai kẻ đáng
thương đang giãy dụa trong vũng lầy yêu hận mà thôi. Cuối cùng cũng chỉ
là nạn nhân mà thôi, không có người, không có nàng cũng sẽ là một người
khác, không thể thay đổi được.
Cuối cùng, đáng thương hay đáng hận cũng không còn quan trọng nữa,
một khắc yêu, một khắc hận, một chút còn, một chút mất, một sự hy sinh
cao cả hay một sự ích kỷ thường tình đều bị bỏ qua chỉ mong muốn được
đổi lấy từng khoảnh khắc bên nhau, đổi lấy sự gắn kết mãi mãi không chia
lìa.
Với nhiều người tình yêu này là ích kỷ, là không đáng để trân trọng
thậm chí là ghét bỏ nhưng riêng tôi đây vẫn là một tình yêu đáng để trân
trọng bởi vì có yêu, có đau, có trả giá mới biết được tình yêu đó quý
giá như thế nào. Với mình, như vậy là đủ cho một tình yêu rồi.
Có lẽ, mình là một trong những người có ý kiến trái chiều về nhân vật
LAP nhất nhưng bản thân mình khi edit từng câu từng chữ của Trọng Tử
lại càng thấm thía hơn về cảm nhận và nỗi đau của nhân vật LAP, bởi vậy
chỉ có cảm thông và thương xót chứ không hề hận hay ghét. Và vì thế mình
cảm thấy mừng vì cuối cùng là một HE cho Lạc – Tử. Và mình càng tâm đắc
hơn khi đọc những lời này của tác giả Thục Khách: “Tác
giả vẫn luôn khâm phục các nhân tài vì nước mà hy sinh cái tôi cá nhân,
bởi vì những người như vậy trên đời này chẳng còn được mấy, cũng bởi vì
họ so với người thường còn khổ hơn gấp nhiều lần, nên tác giả mới muốn
họ có một kết cục hạnh phúc. Vậy nên kết cục của truyện này mới viên mãn
đến vậy. ” Đó cũng chính là điều mình cảm nhận khi đọc trọn vẹn
Trọng Tử – Bộ truyện khiến mình cảm động, khóc không biết bao nhiêu lần
và ám ảnh, day dứt không biết bao lâu."