Suốt
quãng đường về, Định im lặng. Sự im lặng đáng sợ khiến Dương ngần ngại mấy lần
định mở lời định hỏi lại thôi. Trong đầu cô lẩn mẩn ý nghĩ, Định là chú của
Quân, xét ra, anh với những người kia là một gia đình. Nhưng hình như có chuyện
gì đó đã xảy ra. Một chuyện rất trầm trọng.
Cô
nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của Định khi nhìn người đàn ông lớn tuổi. Ấn tượng đó
khiến cô có chút gì đó cứ bồn chồn. Từ ngày gặp Định, anh cho cô một cảm giác
về một người ân cần, nhưng không quá gần gũi. Thường cách anh cư xử luôn trìu
mến nhưng lại đầy khoảng cách. Chính bởi vẻ chín chắn có phần lặng lẽ đó, mà cô
rất mến anh. Nhưng hôm nay dường như cô mới nhìn ra một góc mới con người Định.
Anh cũng có thể lạnh lùng đến vậy, sự lạnh lùng của người rõ ràng đã từng bị
tổn thương quá nặng nề.
Dương
thở dài, cố không nghĩ thêm. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhà ai chẳng có
vấn đề. Như nhà cô vậy, nội cái chuyện cô mãi không chịu lấy chồng cũng đủ để
thỉnh thoảng mọi thứ căng thẳng và rối tinh rối mù.
Định
dừng xe ở dưới chân chung cư, đợi Dương bước xuống, anh nói nhẹ nhàng.
"Em
lên phòng nhé".
Dương
nhìn anh, có chút e ngại.
"Anh...
anh ổn không"?
Định
cười nhẹ "Không sao. Tôi quen rồi".
Nụ
cười của Định buồn bã đến mức Dương sững lại. Khi cô mở miệng, định nói về việc
anh có muốn kể câu chuyện gì đó không, nhưng Định đã lên xe, giơ tay chào rồi
phóng vụt đi.
Cả
tối, rồi cả đêm hôm đó, ánh đèn bên phòng nhà bên cạnh đã không còn sáng đèn.
****
Cuộc
sống trở lại nhịp điệu của nó. Mỗi buổi sáng, Dương tỉnh dậy, thò cổ ra ngoài
cửa sổ, đón những tia nắng của một ngày rạng rỡ. Khi vẫn nửa mê nửa tỉnh, cô sẽ
pha một ly cà phê hoặc 1 ly ca cao nóng hổi cho một buổi sáng rồi sẽ bắt đầu đi
làm. Đều đều những bài viết vẫn được Dương mổ cò choanh choách. Đều đều những
buổi tối một mình, hoặc những khi hiếm hoi rảnh rang cô ngồi trà chanh ở góc
Cát Linh chém gió tưng bừng với những cô bạn trốn chồng trốn con. Đều đều những
buổi chiều bước ra từ chiếc xe buýt chật cứng người. Hoặc có đôi khi, đi làm
về, Dương ghé đến bể bơi gần nhà, vẫy vùng trong làn nước đầy mùi clo khét lẹt.
Có lần, cô bỏ qua vài tiếng huýt sáo châm chọc của bọn thanh niên mới lớn, nhảy
sang cả bể tắm của trẻ con, ngồi lặng đi ở đó, chẳng làm gì, chỉ để sóng nước
dập dềnh quanh người, thụ hưởng thú vui thả lỏng toàn thân, không thèm suy nghĩ
gì hết.
Mọi
thứ vẫn thế, tuần tự và giản đơn. Chỉ là, cô đã không nhận ra mình quên không
hát véo von mỗi lần bước chân trên những bậc thang chung cư. Chỉ là cô đã không
còn thói quen xuyên tạc những bài hát ngộ nghĩnh, và đôi khi ngớ ngẩn. Chỉ là
rất lâu rồi, cô đã không còn cười vang lên một mình...
Ồ,
một người đi vắng mà cuộc sống trở nên im ắng đến vậy sao???
Dương
móc chìa khóa ra để mở cửa nhà mình, và không quên nhìn sang nhà bên cạnh. Ổ
khóa vẫn nằm đó, lì lợm như một lời thách thức, đôi khi lại như cô đơn đến trầm
mặc. Thỉnh thoảng giữa đêm, nghe một tiếng bước chân bồn chồn ngoài hành lang,
tim Dương lại đập nhanh lên vì hồi hộp rồi lại mau chóng thất vọng khi thấy
tiếng bước chân đó chìm khuất dần trong một tầng lầu khác...
Lần
thứ n lần, Dương cầm điện thoại, muốn nhắn một tin nhắn cho Định, chỉ muốn hỏi
anh đang ở chốn nào thế. Nhưng rồi những câu chữ ngô nghê cứ bấm rồi lại xóa,
xóa rồi lại bấm... Cuối cùng, ngay cả những tin nhắn vô thưởng vô phạt
"Anh ở đâu thế? Anh không về làm ông thu tiền điện nhăn nhó tìm anh
suốt", nhưng rồi cuối cùng Dương cũng không can đảm gửi đi.
Đôi
lúc, Dương thầm cầu mong Quân, cái cậu chàng ngỗ nghịch và nhiễu sự đó xuất
hiện bất thình lình để cô dò hỏi chút thông tin về Định. Nhưng ngay cả thằng
nhóc đó cũng đột nhiên im thin thít và lặn mất tăm, để lại cuộc sống của Dương
quá chừng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đôi khi cô thấy nặng nề, buồn nản.
Lam
và Duyên, hai đứa bạn thân từng hí hửng với diễn biến "chuyện tình"
giữa cô và Định, sau khi hò hét Dương chủ động liên lạc lại với Định không được
thì tụi nó quay ra khuyên cô quên phứt anh chàng đó đi. Rồi bảo, cái người đi
biệt tăm tích mà không có tí tin tức nhắn nhủ liên lạc gì thế nghĩa là chẳng có
tí vẹo nào tình cảm với mày đâu.
Những
lúc như thế, Dương ngồi cười hì hì, uống tì tì mấy cốc nước ngô, không dám hó
hé nửa câu. Cô biết lắm chứ, cái thói tự mình đa tình của mình, mấy chục năm có
mặt trên đời, cô lại còn chẳng biết sao... Đến
một ngày, khi Dương đang ngồi gõ một bài về các loại du lịch biển đảo thì Tân
đột ngột cốc đầu cô.
"Nấm?"
Dương
ngước lên, nhìn anh chờ đợi, Tân nhíu mày nhìn cô, đột nhiên thở dài.
"Anh
thích cái mặt ngẫn ngẫn của mày hồi trước hơn".
Dương
chưa kịp hiểu gì, thì Tân đã tiếp.
"Dạo
này nhìn mặt mày mà anh héo hết cả người. Không tươi tỉnh lên được một tí à?
Hay anh lấy bình phun cho mày tí nước cho tươi hơn hớn lên nhé"
Dương
phì cười.
"Anh
lắm chuyện quá. Không phải tại anh tống cho em một đống bài nên em mới héo hon
tàn tạ thế này à"
Tân
nhún vai.
"Đấy
là "liều thuốc cho trái tim", anh kê cho mày xem có chữa được cái
bệnh thất tình của mày không, nhưng nghe chừng không thuyên giảm lắm. Hôm nay
anh kê đơn mới".
Trán
Dương nhăn tít.
"Em
thất tình hồi nào???"
"Ờ,
không thất tình, chỉ bị tình vật cho tí chết thôi. Này, tóm lại, mày có muốn đi
chơi một chuyến không, có vụ này cũng hay hay đây"
Dương
sáng mắt.
"
Vụ gì í sếp?"
Chương 11.2: Đời còn dài, zai còn nhiều ^0^ ^0^ ^0^
Bãi
biển. Ngày nắng sớm. Dương đi dọc bờ biển, cố tận hưởng không gian vắng lặng
hiếm hoi. Chỉ chút nữa thôi, cả khu vực này sẽ đổ xô ra hàng ngàn ngàn người
phấn chấn đi xem lễ hội fesival biển ở thành phố biển đẹp nhất nhì ViệtNamnày.
Tân đã dặn cô, cứ ăn chơi nhảy múa đi. Thấy có gì độc thì viết, chẳng cần ôm
đồm hết làm gì.
Dương
ngâm cứu qua chương trình, thấy cũng chỉ là những hoạt động như mọi fesival
khác, lễ hội đường phố, triển lãm ảnh, ca múa nhạc, giải bóng chuyền bãi biển,
hội đua diều. Nhưng có một điểm đặc biệt, năm nay, tại fesival này, người ta sẽ
tổ chức cho 10 đôi tổ chức đám cưới ở dưới ... nước. Cái phần này nghe có vẻ
độc đáo, hay ho, dù cái con người ngại phiền toái như cô thế nào cũng tặc lưỡi
thêm vài cái: Trên bộ đám cưới đã toát mồ hôi, còn đâm đầu xuống nước làm gì...
Nhưng thôi, thiên hạ thích lạ. Còn cô thì có cái để viết. Thế cũng tốt rồi.
Xong,
lại nghĩ thêm chút nữa, tốt cái gì mà tốt. Để một gái già như cô đi viết về đám
cưới tập thể, há chẳng phải là tréo ngoe lắm sao? Tâm trí Dương lại lang thang
nghĩ đến một người - cái người mà mới khi ngủ dậy sáng nay thôi, cô đã kiên định
trục xuất vĩnh viễn ra khỏi đầu óc của mình. Ôm rơm chỉ tổ nặng bụng, các cụ đã
chẳng nói vậy sao, vậy thì quẳng phắt đi cho đỡ nặng gánh. Đời còn dài, zai còn
nhiều. Nhất là ở cái chốn nam thanh nữ tú tụ tập xúm xít thế này, Dương phải
banh to mắt mà nhìn mới được, biết đâu mèo mù lại vớ cá rán cũng nên.
Tự
phấn khởi với mình, Dương hít một hơi tận sâu lồng ngực vị muối biển ngai ngái
và không khí buổi sớm sạch tinh. Cô trở về khách sạn, gọi một ly café lớn, bắt
đầu ôm túi đồ nghề, chuẩn bị đi "hành sự".
Nhờ
có chiếc thẻ mà Tân "điều chế" cho, Dương thả cửa chạy ra chạy vào
chỗ hậu trường chuẩn bị tổ chức đám cưới. Tuy nhiên, mọi thứ rối mù rối mịt,
người chạy ra chạy vào với đủ các thiết bị bà rằng, hô hoán nhặng xị. Dương
nhìn mấy cặp đôi cô dâu chú rể từ đủ mọi miền, xúng xính áo dài khăn đóng, căng
thẳng chuẩn bị xuống nước, lòng không khỏi buồn cười. Cô ngồi ở một góc, tay
cầm lon coca ướp lạnh, nhìn một cô dâu đang cẩn thận tô lại son môi. Dương bỗng
nhiên cười bâng quơ, đến bao giờ, cô sẽ có ngày xúng xính như những cô gái kia,
tô son lại cho chính mình trong một ngày trọng đại nhất?
"Nhái
Bén... Hú hú. Phải Nhái Bén không?"
Đang
ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Dương giật bắn mình, nhìn ngó quanh quất. Một cậu chàng sơ
mi trắng rẽ qua một đống người, mặc họ kêu la oai oái, lao bổ về phía Dương,
cầm tay cô mà giật giật! Dương chưa kịp định thần thì cái tên ngốc đó hai tay
banh hai má Dương ra đến phát đau.
"Trời
ơi, đúng là mình có duyên dã man gẫy cổ con ngan luôn í. Chứ sao lại gặp nhau ở
đây cơ chứ, Nhái bén nhở? Nhở"
Dương
nhăn nhó gỡ tay Quân ra, vẫn chưa hết kinh ngạc.
"Sao
cậu ở đây"
Quân
cười tít lại. Phía trên đuôi mắt, lộ ra vết sẹo hôm nào, vẫn còn mờ mờ ửng đỏ.
"Thằng
bạn nó làm đám cưới ở cái fesival này mờ. Hờ hờ, thế còn ... nàng thì sao?
"Chị
vào đây viết bài"
Mặt
Quân xị ra.
"Ghét
cái từ... chị. Đây không biết đâu đấy, không gọi chị đâu".
Dương
nghiến răng.
"Thế
thì cuốn xéo"
Tiếng
ban tổ chức bắt đầu kêu réo các đôi chuẩn bị tinh thần để chuẩn bị các thủ tục
đám cưới. Dương cũng gạt Quân sang một bên, chuẩn bị chỉnh lại "súng
ống" để chụp lấy vài tấm ảnh. Quân vẫn theo sát một bên, lải là lải nhải
về cái chuyện cô và nó nhất định là có duyên tiền định mới đụng nhau cái choác
ở cái fesival đông cả triệu người này. Dương vờ điếc, chẳng thèm bận tâm cậu ta
tám nhảm những cái gì, chỉ mải miết bám theo đám mười đôi bắt đầu nghi lễ cắt
bánh, uống rượu giao bôi, rồi chuẩn bị xuống độ sâu 5 mét nước để mà ... trao
nhẫn.
Dương
nhìn quanh, thấy vài gương mặt quen quen, cũng lăm le súng ống. Họ từng va chạm
nhau ở vài cuộc họp báo. Khi đám cô dâu chú rể "hạ thủy" thì cũng vài
phó nháy máy móc băng bịt cẩn thận nhảy xuống theo để chộp lại những tấm hình
độc nhất vô nhị. Dương lẩm nhẩm trong đầu, tính toán xem sẽ xin ảnh trao nhẫn
dưới nước ở của ai thì tiếng Quân đã thì thào ngay bên cạnh.
"Này...
Nhái Bén! Sau này đám cưới thì thích trên không hay là dưới nước, hay
là..."
Dương
không suy nghĩ, đáp liền.
"Có
thằng cưới là phúc rồi. Đâu chẳng được".
Quân
cười nhăn nhở.
"Thế
để ... đây cưới cho. Phúc cứ phải gọi là to vật".
Dương
trợn ngược mắt quay lại nhìn Quân, thấy "thằng bé" mắt tít hết cả
lại, cười nham nhở.
"Tưởng
là thím dâu tương lai thì đây bỏ cuộc. Nhưng giờ chú Định có mối rồi thì đây
cóc sợ bố con thằng nào..."
Nhất
thời, những câu nói của Quân khiến Dương chưa kịp tiêu hóa hết, cô ngơ ngẩn một
lúc mới sực hiểu ra hai vấn đề hết sức to nhớn. Một: Định đã có
"mối". Hai: cái thằng dở hơi bơi ngửa đang cười toét miệng trước mặt
cô đây đang tuyên bố một câu đại loại như kiểu là nó sẽ ... tán cô.
Hai
thông tin chẳng có tí nào hay ho khiến Dương lặng đi một lúc, cứ trố mắt ra
nhìn Quân.
Quân
ghé sát cô, thì thào.
"Không
được làm ... thím của đây, thất vọng thế cơ à?".
Hơi
thở của Quân khiến những sợi tóc mai của Dương lay động, tai cô nóng cả lên. Cô
đẩy bật Quân ra, đùng đùng đi thẳng.
Nhưng
Quân hai bước đã sải theo bằng cô, túm tay cô lôi xềnh xệch.
"Bạn
đây ở phía này cơ. Muốn phỏng vấn thì phỏng vấn tụi nó luôn đây này".
Lúc
này Dương mới nhận thấy đám cô dâu chú rể sau mấy phút dưới nước đã lóp ngóp
lên bờ trở lại. Quân kéo Dương về phía một đôi đang ướt rượt, vừa mới chui lên.
Áo quần cả hai đều đẫm ướt. Son môi cô dâu đã trôi đi một lớp, phấn cũng nhạt
nhòa. Chú rể thì mái tóc bị nước đánh tan keo bọt, ép nhẹp xuống cái trán quá
khổ. Cả hai thi nhau vuốt mặt, người thì thuận tay vắt quần áo, người thì tay
sờ sờ lần lần gắn lông mi giả vừa rụng xuống trở lại chỗ cũ.
Quân
cười háo hức.
"Sao,
nhét cái nhẫn vào tay dưới nước cảm giác dư lào mày?"
Chú
rể nhe răng cười "Muốn biết thì đi mà thử. Cảm giác thiêng liêng ai bô bô
cho mày biết!"
Quân
"hừ" một tiếng đầy khệnh khạng.
"Bớt
cái mồm. Đang có nhân vật quan trọng ngự giá ở chỗ này".
Cô
dâu chú rểnghe vậy cùng quay sang thô lố nhìn Dương, lại nhìn cái máy ảnh to
uỵch trên tay cô. Dương mỉm cười.
"Chào
hai bạn nhé"...
Quân
nhất quyết không để mình bị lãng quên một phút giây, lại nhẩy bổ vào, khoát
khoát tay ra vẻ chủ nhà.
"Đây
là Nhái... À nhầm, đây là Dương, bạn tao. Đang tính viết bài về cái vụ hay ho
này, tụi mày có thích nổi lều phều thì bảo Dương bơm lên mây í".
Dương
trừng mắt nhìn Quân, ai là bạn của nó chứ. Lại còn gọi tên cô xơi xơi cứ như
hai đứa thân thiết với nhau từ thời quấn tã không bằng. Trong khi Dương chưa
kịp thanh minh thanh nga gì thì chú rể kia đã cười rất gian tà.
"Ố
là là, cái thằng này. Mày có "cạ" mà giấu như mèo giấu shit nhé. Đến
hôm nay mới nghĩa lộ nhá thằng ôn...
Chương 11.3: Đừng tưởng ruồng rẫy đây mà dễ...
Nhìn
cái mặt phởn phơ của Quân, Dương thản nhiên quay sang cô dâu chú rể, cười cười
ra vẻ đàn chị.
"À,
em nhầm rồi. Chị là ... thím dâu hụt của Quân. Tên nhóc con này thỉnh thoảng hư
đốn vậy đấy, xưng hô chẳng có tôn ti trật tự gì hết.
Nói
xong, Dương còn định với tay xoa xoa đầu Quân, ra vẻ kiểu như ... con cháu
trong nhà. Nhưng cậu ta cao đến mức cuối cùng tay Dương chỉ vỗ được lên đôi vai
vạm vỡ. Cái đồ khỉ này to như con tịnh í, thảo nào hôm ấy cô đỡ vào bệnh viện,
vẹo cả người.
Quân
phũ phàng phủi tay Dương ra. Dương mặc kệ cái mặt xụ ra một đống, quay lại nhìn
cô dâu chú rể.
"À
uh, tranh thủ cho chị phỏng vấn một chút nhé".
Cô
dâu chú rể gật đầu như bổ củi, rất là hào hứng. Dương cũng chỉ hỏi vài câu đơn
giản, được cái cô dâu chú rể trả lời rất nhiệt tình. Điều khiến Dương cảm thấy
rất mến cặp đôi này, là suốt cả những lúc phỏng vấn, họ đều nắm tay nhau, chiếc
nhẫn vừa trao vào trong tay, vẫn sáng lấp lánh.
Quân
vẻ như không cam lòng làm vai phụ trong tình cảnh này, nên dậm chân đi lại
huỳnh huỵch.
"Bọn
mày nói gì mà dài thế hả? Cô đọng súc tích thôi. Hứ, làm như lấy được nhau là
sướng lắm í".
Dương
lừ cho Quân một cái, thì thấy đôi môi bình thường vẫn cười rộng ngoác đã mím
chặt lại vẻ vô cùng ấm ức. Hừ, ấm ức thì kệ cậu ta. Cái đồ thanh niên lắm sẹo,
chỉ gây chuyện là tài.
Ánh
mắt chú rể chợt tinh quái liếc về phía Quân, vừa ngờ ngợ, lại vừa như buồn cười
điều gì đó. Dương than thầm trong lòng, nghĩ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trong
cái đầu ướt nhẹp kia chắc lại nghĩ ra đủ thứ xiên xẹo y chang cái cậu bạn trời
đánh của mình cho coi.
Việc
phỏng vấn xong, Dương lưu đôi "tân lang tân nương" chụp thêm vài kiểu
ảnh làm kỉ niệm nữa. Quân bên cạnh chỉ trỏ loạn xà ngầu cho hai bạn tạo dáng,
lại còn vênh mặt nhìn Dương đầy hỉ hả.
"Sao,
sao, thấy đây là "xì tai lít" có pờ rồ không".
Dương
không thèm bắt lời, cứ lờ đi, cô đóng máy, hí hoáy ghi lại điện thoại và địa
chỉ cho hai bạn trẻ, rồi vẫy tay tạm biệt. Tiện cô vẫy tay luôn với cái kẻ mặt
đang một trời giận dỗi.
Ôi
giời, giận ai, giận cô chắc, vậy cứ giận đi cho đầy bụng. Túm lại giờ cả chú
lẫn cháu nhà đấy cô đã quyết là cho phắn thẳng khỏi đầu óc mình rồi. Không liên
quan. Không liên quan.
Len
lỏi đi ra khỏi đám người chộn rộn chạy đi chạy lại, Dương hơi mừng thầm khi
thấy Quân không đi theo. Chắc là uất rồi. Ha ha.
Nhận
thấy mình lại đang khát nước, Dương móc vài đồng lẻ trong túi, đi đến một quầy
hàng gần đó, mua chai nước. Nhưng liếc thấy có thùng kem Merino to uỵch, cô
liếm môi, không kềm được lòng, lại trỏ thêm một cái kem khoai môn nữa.
Dương
vừa nhâm nhi được miếng kem đầu tiên thì có một người chen đến bên cạnh, cũng
sán vào thùng kem. Dương quay ra nhìn thì thấy cái đôi mắt một mí nhìn mình đầy
tức tối.
"Đồ
dã man. Đồ ăn mảnh".
Phew,
Dương nuốt vội miếng kem, quay ngoắt đi. Nhưng chưa kịp làm gì que kem trên tay
cô đã bị Quân giật phắt lấy, lại còn thản nhiên ngoạm ngon lành.
Dương
bắt đầu thấy cáu tiết.
"Làm
cái gì thế hả?"
Cái
kẻ đang thản nhiên lè lưỡi kiếm que kem kia còn giương mắt lên nhìn cô.
"Đừng
tưởng ruồng rẫy đây mà dễ".
Sau
câu tuyên bố sặc mùi oán hờn và chày bửa ấy, Quân trở thành một cái đuôi lì lợm
và ngoan cố của Dương. Dù cô tìm mọi cách xua đuổi, cắt đuôi, nhưng thế nào
cũng chỉ được vài con phố, lại thấy cái nụ cười ngoác đến tận mang tai của cậu
ta, nụ cười mang thông điệp rõ ràng "Đừng hòng mà thoát được tôi".
Cuối
cùng Dương kệ xác, cô quyết định đi về phòng khách sạn, nằm ngủ cho sướng.
Thấy
cái mặt Quân xớ rớ ở ngay quầy lễ tân, Dương cười thầm. Haha, đang fesival, cậu
ta muốn kiếm 1 phòng ở khách sạn này, hay khu vực quanh đây là điều quá khó. Và
nếu cậu ta dám phi vào làm phiền cô tận trong phòng, thì a lê hấp, cô sẽ chẳng
ngại gì để mà mời bảo vệ luôn.
Trước
đây, tưởng cậu ta có khả năng trở thành ... người một nhà với mình, Dương còn
có chút nể nang. Nhưng giờ ông chú cậu ta đã "có mối" thì Dương phăng
teo hết. Hừ, quấy nhiễu cô í à? Còn lâu nhé.
Phởn
phơ chui vào phòng, tắm rửa rồi nằm vật ra chiếc giường chăn ấm nệm êm, Dương
tưởng mình sẽ chìm nhanh vào giấc ngủ. Nhưng không phải thế, đầu óc Dương lại
trở về với cái thông tin mà Quân đã hỉ hả quẳng vào mặt cô: Định đã "có
mối".
"Mối"
của anh sao nhỉ? Chắc là dịu dàng như đẩy xe hàng rồi? Hay là ngọt ngào? Hay là
nóng bỏng? Hay là đông tây y kết hợp với cúng, vừa dịu dàng, vừa ngọt ngào, vừa
nóng bỏng??? Ừ... Phải rồi, chắc là găm "hàng" sẵn rồi nên hồi í,
trong cái resort đẹp mê hồn ở Đà Nẵng, anh mới từ chối lời tỏ tình của cô bé
nhân viên mà không hề đắn đo cân nhắc...
Dương
lăn lộn trên giường hồi lâu, giấc ngủ không đến, chỉ có cảm giác khó chịu cùng
ấm ức lan dần trong lồng ngực. Số cô thật chẳng ra sao mà, lâu lâu mới kết được
một anh. Thế mà, anh thì có vợ, anh thì có "cạ". Mà cái anh có
"cạ" này lại còn có thêm 1 thằng cháu lãng nhách, làm cô phát điên
phát rồ lên nữa chứ.
Quyết
định quên phứt mớ bòng bong trong đầu, Dương mở máy tính, bắt đầu đổ thẻ nhớ
ảnh ra. Cô xem lại mớ ảnh, bắt đầu chọn xem bức nào dùng được, rồi định nhanh
tay gõ luôn, sau về nhà đỡ ngại. Nhưng chưa kịp đóng file hình, Dương đã tròn
mắt.
Trong
tấm ảnh ở cuối loạt hình, khi cô dâu chú rể đang áp vai kề má thắm thiết như
đất trời này chỉ có đôi ta thì góc hình chợt ... tòi ra một gã sơ mi trắng đứng
kềnh càng, dáng điệu có phần du côn mà đôi môi lại còn bĩu ra đầy ấm ức.
Bức hình đó ngộ nghĩnh đến mức Dương không nín được,
lăn ra cười.