Điện thoại trong phòng khách sạn chợt reo.
Dương nhấc máy nghe. Cô nhíu mày khi nhân viên khách sạn với giọng miền Trung
nhỏ nhẹ nói có người muốn gặp cô. Dương lập tức nghĩ ngay đến Quân nên lạnh
lùng trả lời là cô không muốn gặp ai hết, cũng không quen ai ở đây. Nhưng giọng
lễ tân vẫn tiếp tục ngọt ngào.
“Dạ, ảnh nhờ nói ảnh tên Định ạ!”
Sấm sét nổ đùng bên tai. Định sao? Không lí
nào cái người cô âm thầm nguyền rủa nãy giờ lại lò dò tới đây tìm cô chứ? Mà vì
sao anh lại biết được chỗ phòng cô được nhỉ? Dương nghĩ đến đủ mọi khả năng, cuối
cùng cô tạm tìm được giải pháp hợp lý. Chắc là Tân, ông mối ngày xưa vẫn không
quên nhiệm vụ của mình. Chỉ có Tân mới biết phòng của cô ở cái thành phố biển
này, vì chính anh trực tiếp book vé, book phòng cho cô ở khách sạn này mà.
Ý nghĩ Định đến tìm làm cô quýnh lên. Dương
hớt hải chải sơ mái tóc, thay chiếc áo hai dây và chiếc quần alibaba màu hồng
tím điệu đà rồi chạy nhào ra cửa. Đến khi cầm nắm cửa định xoay, Dương mới sực
nhớ, cô lại chạy bổ vào phòng, lôi túi ra, lấy thỏi son môi quẹt nhanh một cái.
Lúc nhìn gương, mím mím môi cho son lan đều, Dương mới giật mình.
Ôi, lập trường của cô chỉ có thế thôi sao?
Lỏng lẻo đến phát sợ. Vừa mới quyết tâm không liên quan đến cả chú cháu nhà anh
cơ mà.
Vả lại, anh đã có “mối”.
Bang! Bang! Cái ý nghĩ “Định có mối” khiến
cô sựng lại, bỗng dưng muốn chùi quách tí son môi đi. Nhưng sau nghĩ mình thật
trẻ con trẻ mỏ, mình xinh đâu phải cho duy nhất một người nhìn, thế là Dương
nhe răng cười với mình trong gương một cái, rồi trái ngược với vẻ hớt hải lúc
nãy, cô đủng đỉnh đi ra khỏi phòng.
Thế nhưng dù ra vẻ bình thản đến mấy thì
khi thang máy “ding” một cái rồi mở ra, Dương vẫn nhận thấy tim mình đang đập
thình thịch. Cô tiến về phía quầy lễ tân của khách sạn, nhưng chỉ thấy nhân
viên đang cắm cúi nhập sổ sách. Dương lướt mắt nhìn quanh, nhưng cả khu tầng trệt
chỉ thấy vài ba khách Tây đang đi lại, còn đâu không thấy bóng dáng của kẻ
chuyên mặc sơ mi đen ấy đâu hết. Không lẽ anh đợi lâu quá đã đi rồi? Dương đi về
phía lễ tân, định hỏi han một câu thì đột ngột có bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô.
“Ở đây”.
Dương quay phắt lại nhìn. Không thể tin được
vào mắt mình, trước mặt cô là một khuôn mặt mà cô chỉ muốn … đấm cho một nhát.
Quân nhướn nhướn đôi lông mày, nhìn cô nhe răng ra cười.
“Ô, làm gì như muốn giết người thế kia?”
Dương tức đến mức muốn xịt khói lỗ tai. Tức
cái thằng trời đánh này một, tức chính bản thân mình mười. Sao cô có thể ngu si
kì diệu vậy cơ chứ, không nghĩ đến chiêu lừa quá mức đơn giản này. Nhưng biết tức
tối chỉ tổ làm mình thêm uất, không giải quyết được gì nên cô hất mặt.
“Ra người muốn gặp tôi là cậu đó à?”
Quân gật gật đầu, còn cười toe ra vẻ rất
ngây thơ.
Dương cười cười bỡn cợt “Thế mới thay tên đổi
hộ khẩu à?”
Quân xịt nụ cười, lúc sau bĩu môi ấm ức.
“Hừ. Tức vì đây mạo danh chú Định à? Nhưng
đây không nói thế thì có xuống không?”
Dương nghiến răng.
“Đồ láu cá láu tôm”.
“Ôi, láu gì chẳng được, láu cá, láu tôm,
láu ốc, láu ếch, láu cả nhái bén luôn… Ha ha “
Thấy mình lại sắp phát điên, Dương quay phắt
người đi. Nhưng một ý nghĩ lướt qua khiến Dương sựng lại. Cô quay ngoắt trở lại
và va thẳng vào cái người đang hăm hở đi đến, khiến cô tối sầm mặt mũi.
“Làm cái gì thế hả?”
Vừa xoa trán Dương vừa gắt lên. Quân lúng
túng thanh minh.
“Ai bảo đang đi tự dưng đứng lại? Có làm
sao không?”
“Sao trăng cái gì. Trả đây?”
Dương trừng mắt xòe tay ra
Quân ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt Dương, rồi lại
nhìn bàn tay xòe ra của cô.
“Trả gì. Trả nợ tình xa à? hí hí”
“Còn dám cười hả? Trả chứng minh thư của
tôi. Cậu có biết tôi phải mang passport để ở khách sạn không hả?”
Quân cười tít cả mắt.
“Có passport rồi thì cần gì chứng minh thư
nữa. Để đây giữ làm tin cho?”
Hai nắm đấm của Dương đã siết chặt, gân
xanh chắc cũng phải nổi lên cuồn cuộn, cô trừng trừng mắt nhìn cái kẻ mặt đang
vô cùng toe toét.
“Tin cái con khỉ! Tóm lại cậu có trả
không?”
Quân cười cười.
“Không trả. Thích thì đi mà lấy. Ở đây
này”.
Vừa nói Quân vừa vỗ bồm bộp vào … mông, nơi
chiếc túi quần jean phồng lên bởi một chiếc ví. Nụ cười tự tin vì biết cô không
đời nào dám “manh động” khiến Dương tức điên. Một cơn bốc đồng bất thình lình
kéo đến, khi mà chưa kịp suy nghĩ gì thêm Dương đã thấy mình chạy ra sau lưng
Quân, ra sức nhét tay vào túi quần, móc chiếc ví ra.
Quân choáng, lặng đi một thoáng, ngoái ra đằng
sau.
“Oái… Này… Này… Sờ… sờ mông đây thật đấy à…
Dương vẫn nghiến răng rút cái ví ra, nhưng
chiếc quần Jean chật khiến chiếc ví mãi không kéo lên được.
Một vài vị khách Tây bắt đầu hiếu kì quay
ra nhìn, nhưng Dương kệ xác. Đang trong cơn tức tối và được an ủi với ý nghĩ “đối
mặt với những thằng chày bửa thì phải chày bửa hơn nó”, nên Dương nghiến răng
rút cật lực. Chiếc ví vừa thò lên qua mép túi thì Quân lại ngọ nguậy.
“Này này, cái này có tính là quấy rối tình
dục công cộng không đấy?”
Vì Quân xoay người nên Dương bị trượt tay
ra. Cô lại phải nhào theo, vừa cố kéo chiếc ví ra, vừa hét nhỏ.
“Câm miệng. Đứng im đấy”.
Giọng Quân vừa buồn cười, vừa thiểu não.
“Ôi, chú Định, chú chứng kiến nhá. Rõ là
Nhái Bén “dê” cháu mà!
Dương hung hăng trừng mắt lên nhìn Quân.
“Hừ, đừng mà lôi chú cậu ra mà dọa tôi. Tưởng
chú cậu mà xi nhê với tôi hả”?
Mắt Quân lấp lánh tinh quái.
“Thật không xi nhê chứ?”.
Dương đã rút ra được chiếc ví quái đản ra
khỏi chiếc quần chật một cách quái đản kia, vội vàng lật ra để tìm chứng minh của
mình.
“Không nói nhiều đau diều. Im cho tôi còn
tìm…”
Dương lật lật một hồi, thấy trong ví có vài
tờ tiền chẵn, lẻ lộn xộn. Bên ngăn khác là các loại giấy tờ và vài cái thẻ. Cô
tìm thấy được chứng minh của mình ở phía trong cùng của chiếc ví, được kẹp bên
cạnh tờ chứng minh thư khác. Dương nhanh tay kẹp ngay chứng minh của mình vào
nách, rồi rút tờ chứng minh thư của Quân ra, liếc nhìn qua. Nguyễn Hoàng Quân,
sinh năm 1987… Hừ, cái đồ oắt con lắm chuyện, sinh năm 87 mà dám lèo nhèo là
anh đây 27 tuổi. Cô nhét trở lại vào ví, rồi đập bốp chiếc ví vào tay của Quân,
cái kẻ vẫn đang tủm tỉm đứng nhìn. Lấy hết giọng hình sự có thể, Dương hừ mũi.
“Nghe đây. Từ bây giờ không xuất hiện trước
mặt tôi dưới mọi hình thức. Tôi nói có tiếng Việt có dấu đấy, có hiểu không?
“Hiểu. Nhưng chỉ muốn hỏi, thế chú Định có
thể xuất hiện trong mọi hình thức không?”
Dương nghiến răng trèo trẹo “Cả chú cháu
nhà cậu phắn đi hết, hiểu chưa?”
Quân gật đầu, quay người nhìn về phía cửa.
“Chú cháu mình phải phắn thôi chú ạ, nghe
chừng là Nhái Bén kiên quyết lắm”
Xì, định tiếp tục lừa cô à? Vừa bĩu môi, vừa
định châm chọc Quân thêm một câu nữa, nhưng mắt Dương vô tình liếc ra cửa một
cái.
Sau cái liếc đó, Dương đã trở thành “linh hồn
tượng đá”.
Bởi ngay cửa khách sạn, Định đã đứng đó từ
lúc nào, tay xỏ túi quần, nhìn về phía cô, đôi mắt đen thẫm kín bưng, môi điểm
nhẹ một nụ cười.
Chương 12.2: Dường như là cô xấu hổ. Dường như là cô xấu hổ, chỉ với...
anh.
Định
quan sát khuôn mặt đỏ ửng lên màu táo chín, dáng điệu như gà mắc tóc của Dương,
trong lòng nếm trải một cảm giác ngọt ngào. Không hiểu vì đâu, những lần gặp gỡ
Dương luôn kì quặc, khi thì cô òa khóc trước mặt anh không giấu giếm, khi cô
ngã cái oạch ngay dưới chân anh, hay như bây giờ, cô như hình ảnh ở trên một
video clip đang chuyển động đầy sôi nổi bỗng nhiên bị bấm nút tạm dừng vậy.
Dường
như là cô xấu hổ. Dường như là cô xấu hổ, chỉ với... anh.
Thấy
mặt cô sắp bốc cháy đến nơi, Định mỉm cười bình thản.
"Lâu
không gặp em!".
Dương
mấp máy môi một lúc, thấy tay chân thừa thãi không biết làm gì. Cô đờ đẫn đưa
tay vuốt tóc rồi cập rập buông xuống, lúc sau mới thốt lên.
"Sao
anh lại ở đây?"
Định
chưa kịp trả lời, thì Quân đã nhảy vào, giọng dài ra.
"Vừa
nãy có người bảo chú cháu mình cấm xuất hiện dưới mọi hình thức. Có người bảo
cả chú cũng chả xi nhê quái gì chú ạ"
Mặc
cho Định cố nín cười, Quân vẫn tỉnh bơ, còn vờ thấp giọng thì thào.
"Có
người vừa rồi còn quấy rối ... "tờ dờ" cháu. Để an toàn chú cháu mình
té là hơn..."
À,
nếu bây giờ có một que diêm đánh xòe một cái bên cạnh thì đảm bảo là mặt của
Dương sẽ bén lửa ngay. Cảm giác đỏ mặt đến rát bỏng khiến cô không nói nên lời.
Dương nhìn vẻ mặt cố bình thản của Định và vẻ láu cá của Quân khi chiếu tướng
được cô, quyết tâm lấy lại bình tĩnh. Cô vờ lên giọng nạt.
"Hừ,
chú cậu là người lớn, biết chỗ nào nói đùa chỗ nào nói thật chứ nhỉ anh Định
nhỉ?"
Quân
dậm chân tức tối.
"Ở
đâu thói đời nạt cháu nịnh chú là sao?".
Định
vỗ vào vai Quân.
"Thôi
đi. Đừng có chọc người ta nữa".
Quân
thở ra ai oán.
"Giờ
thói đời lại thành nạt cháu và nịnh người dưng. Tại sao lại vô lý thế, một
thanh niên trai trẻ sáng ngời đầy sức sống mà chẳng được nâng niu gì cả"
Cả
Dương lần Định đều phì cười vì điệu bộ khoa trương của Quân. Dương cũng thầm
thở phào vì thời điểm căng thẳng đã qua. Tuy nhiên, khi Định hỏi Dương có muốn
đi café với chú cháu anh không thì Dương vẫn bán sống bán chết mà từ chối. Cô
không muốn mình cứ phải âm thầm đi tìm cái hố hay cái lỗ nẻ nào để chui xuống
vì những tình huống kinh dị mà chính cô tạo nên trước mắt anh.
Định
lắng nghe câu từ chối của Dương với vẻ điềm đạm, nhưng Quân thì xì một hơi rõ
dài.
"Sao
thế, lại sợ há miệng mắc quai à, hay xấu hổ vì mấy cái câu vừa nãy?"
Cái
thằng chết tiệt này cứ như đi tông lào ở trong lòng cô vậy. Dương cười gượng,
nhưng chẳng thèm thanh minh với nó, cô quay sang Định nói như giải thích.
"Thật
ra là vì em có hẹn với một người họ hàng ở đây. Thôi đành hẹn chú cháu anh dịp
khác".
Quân
vẻ vẫn không vừa lòng, trước khi xoay người đi còn ghé vào tai cô thì thào
"Lần sau nói dối thì học cách đừng có mà chớp mắt loạn lên"
Tưởng
như khói lại xì ra hai lỗ tai Dương. Tại sao thằng oắt con này không để cô nhìn
nó được bình thường trong vòng một phút chứ?
*****
Cuộc
sống đúng là có những bất ngờ ngẫu nhiên khiến chính Dương phải kinh ngạc. Khi
cô nói đại câu gặp "một người họ hàng" cô tuyệt nhiên không thể nghĩ
rằng, có một người họ hàng thật, đột ngột gọi điện cho cô. Mà đây lại là một
người cô cực kì yêu quý.
Giọng
của bác Thụ vang lên rổn rảng.
"Nấm,
đang ở fesival phải không?"
Dương
tròn xoe mắt.
"Dạ,
sao bác biết ạ?"
"Vậy
mới tài chứ. Mau mau, đi ra đây ăn với bác. Bắt taxi ra luôn nhà hàng Thùy
Dương nhé, có biết đường chưa? Không cứ bảo là lái xe người ta biết đấy".
"Dạ,
cháu biết rồi. Cháu ra luôn đây".
Lẳng
điện thoại xuống giường, Dương vừa gấp gáp thay đồ, vừa nghĩ miệng mình thiêng
quá đi mất. Vừa kêu có hẹn họ hàng là gặp họ hàng luôn. Biết vầy hồi nãy cô nói
sắp gặp người yêu, có khi cô lại chẳng túm cổ được anh chàng đẹp trai, nhà giàu
viết chữ bự ở cái thành phố biển này í chứ ^^
Dương
bước vào "Thùy Dương", một nhà hàng được thiết kế để hầu như mọi gian
phòng đều nhìn ra biển. Buổi chiều, nắng sâm sấp vàng trên mặt biển xanh, vài
dây leo đu hờ bên cửa sổ, thật là thời điểm lãng mạn của các cặp tình nhân. Từ
hành lang đi vào, Dương đã liếc thấy những không biết là bao nhiêu cặp đôi đang
đứng bên nhau rì rầm trò chuyện, hay đút cho nhau miếng bánh ngọt ngào, hay cầm
chặt tay nhau, nhìn ra biển lớn... Ây da, vậy mà cô lại vào chốn lãng mạn thế
này để gặp ông bác mình cơ chứ.
Theo
nhân viên chỉ dẫn, Dương bước đến một ban công, có kê chiếc bàn nhỏ. Đôi vai
người đàn ông từng trải quay lưng lại về phía cô, mái tóc hoa râm bay nhẹ trong
gió.
"Bác,
bác đang nhớ bác Tâm à?"
Ông
Thụ quay lại, nhìn đứa cháu gái trong bộ váy hoa xinh xắn, mỉm cười rộng mở.
"Nấm
con, mở miệng là trêu chọc bác. Sao? Thấy nhà hàng này đẹp không?"
Dương
kéo ghế ngồi xuống, nhanh tay nhón một miếng bánh nhỏ trên bàn, ăn ngon lành.
"Dạ
đẹp. Cơ dưng mà hơi xa chỗ khách sạn cháu. Nhưng sao bác biết chỗ này?"
"Đoán
xem".
Dương
đảo mắt, cười vui vẻ "Cháu đoán ra rồi, thế nào chủ nhà hàng này cũng là
một tuyệt sắc giai nhân, hai người từng có một tình yêu như hoa như mộng khiến
bác không thể nào quên được....Thế rồi...
Dương
chưa nói hết, ông Thụ cười lớn.
"Cái
con bé này. Chủ nhà hàng này là một lão bụng gần rơi xuống đầu gối và tóc thì
lại chẳng còn cọng nào. Nghe có giống một tuyệt sắc giai nhân không?..."
Dương
hi hi cười.
"Vậy
thì đơn giản rồi. Nhà hàng này chắc là do bác xây dựng đúng không ạ?".
"Thông
minh đấy. Nào thích ăn gì thì chọn đi. Đồ ở đây được lắm đó"
Nhân
viên phục vụ đi tới, ghi lại vài món ăn Dương chọn. Ở biển thì tội gì không ăn
hải sản chứ, nhất là mình lại không phải trả tiền, vậy nên Dương hỉ hả gọi đĩa
ghẹ hấp, và miến xào cua cùng một đĩa salat miến tôm.
Dương
vừa định gấp cuốn menu, đưa lại cho nhân viên thì ông Thụ đã với tay, lật cuốn
menu ra tiếp.
"Cứ
gọi nhiều một chút. Ở đây món tôm nướng hay tôm sốt bơ tỏi cũng được lắm. À, có
thích tu hài không?".
"Ui
có hai bác cháu mình gọi làm gì nhiều ạ".
Ông
Thụ mỉm cười, một chút ranh mãnh dâng lên trong mắt.
"Có
thêm một thằng đệ của bác nữa".
Có
lẽ vì quá hiểu ông bác mình, nên lập tức Dương ngờ ngợ.
"Bác.
Không phải bác vẫn quyết tâm mối mai cho cháu đấy chứ ạ?"
Ông
Thụ cười lớn, vò tay xoa đầu Dương.
"Cái
con bé này... Sao hiểu ý nhanh thế hả?"
Dương
đặt phịch tờ menu xuống, khổ sở nhìn ông.
"Bác,
bác biết là cháu không thích mấy trò mối mai mà".
Ông
Thụ nhìn cô vẻ bao dung.
"Thì
cứ thử một lần xem. Không tin bác à?
"Không
phải không tin, nhưng mà..."
Dương
đang nói dở thì có tiếng bước chân đi tới. Cô quay nhìn thì chợt ngẩn ra. Người
bước vào mặc chiếc sơ mi đen kẻ nhỏ, khuôn mặt trầm ngâm, khóe miệng đang chuẩn
bị nhướn lên một nụ cười chào hỏi.
"Chú
ạ. Cháu tới rồi".
Dương
kín đáo cấu vào tay mình một cái, thấy đau đau, cô mới ngước lên nhìn Định,
cười ngượng ngập.
"Lại
gặp anh rồi".
Chương 12.3: Vô lí, chưa uống mà đã thấy tây tây là thế nào nhỉ?
Một
người được làm mai cho mình đến hai lần thì có phải là có duyên không? Suy nghĩ
ấy lướt qua trong đầu Định.
Còn
suy nghĩ của Dương thì lại là: Một người được làm mai cho mình đến hai lần rồi
lại liên tục gặp nhau hai lần trong buổi chiều ở một thành phố xa lạ thì có
phải rất rất rất rất rất rất có duyên không????
Vì
rất nhiều chữ "rất" cộng thêm chữ "duyên" to đùng kia mà
Dương đờ đẫn cả người. Lại phát hiện cái người vốn điềm tĩnh kia cũng bất ngờ
không kém gì mình, Dương lại càng ... đờ đẫn!
Quan
sát thằng đệ và cô cháu gái mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, ông Thụ cười sảng
khoái, kéo Định xuống cạnh mình.
"Sao,
thế hóa ra lại biết con Nấm nhà chú à?"
Định
nhìn Dương tủm tỉm "Dạ, cháu không biết Nấm, cháu chỉ biết Nhái Bén
thôi".
Nếu
câu của ông Thụ làm Dương há hốc mồm định phản kháng thì câu của Định làm cô
không thể nào mà ngậm miệng được. Ôi, cô chưa từng biết một Định thế này. Kẻ
mặt sắt đã biết nói đùa ^^. Mà câu đùa ấy còn nhắm thẳng vào cô.
Ông
Thụ thì hết nhìn sang cô cháu gái, lại nhìn sang thằng đệ tử ruột, vẻ như chưa
hiểu hết. "Nhái Bén ấy à??? Cháu gặp con bé lúc... lúc mặt nó xanh như đít
nhái à???"
AkAkAk.
Dương muốn đi chết quá. Ôi bác ơi, sao bác lại có cái liên tưởng "lãng
mạn" thế cơ chứ? Định vẻ như cũng quen với sự bỗ bã dễ gần của ông, môi
thoáng nụ cười. "Dương là hàng xóm của cháu".
Dương
thấp giọng làu bàu "Nhái Bén là do thằng cháu anh ấy gọi cháu đấy".
Ông
Thụ ngờ ngợ như cố nhớ "Cháu à? Phải cái thằng đợt trước đánh nhau vào
bệnh viện đấy không?
"Dạ
đúng".
Định
đáp ngắn gọn. Dương thầm thở phào khi Định không lôi chuyện cô đã cắp nách
thằng cháu quý hóa của anh vào bệnh viện thế nào, nếu không thế nào bác Thụ
cũng hỏi này nọ, dẫn đến ngọn ngành cơ sự. Việc cô thỉnh thoảng chui ra chui vào
quán bi - a, mặc dù chỉ chọc chọc mấy viên bi tròn tròn vô hại, nhưng nếu đến
tai các bậc phụ huynh thì vẫn là một chuyện long trời lở đất. Rằng, con gái con
đứa phải ... thế nào mới chui vào mấy chỗ thế chứ? Rằng, thôi chết rồi, hay là
nó không có thằng nào thèm rước, nên sinh ra biến chứng, mất cân bằng này nọ...
Không thể để thế này được, ta phải kiếm ngay cho nó một thằng. Và thế là lại có
hệ quả là ở quán trà nọ, ở quán café kia trong cả những ngày đẹp trời và những
ngày không đẹp trời cho lắm, có cô nàng mặt mày dàu dàu đi xem mắt.
Thực
tế chứng minh, giai chưa vợ giờ cũng khan hiếm lắm rồi. Cho nên, những ứng cử
viên thậm chí còn "hai lần trong một" như là Định đây. Cả bác Thụ lẫn
Tân đều muốn dấm dúi anh cho cô với lời quảng cáo "hàng Việt Nam chất
lượng cao". Thật ra thì mắt nhìn của hai người này cô đều tin tưởng cả.
Thật ra hơn nữa thì chính cô còn muốn dấm dúi anh cho mình kia mà ^^.
Nhân
viên xếp loạt đồ ăn lên bàn. Định mở nút chai rượu vang một cách thành thạo,
xếp mấy chiếc ly lại rồi bắt đầu rót. Ông Thụ nhìn Định, lại nhìn vẻ mặt thoáng
ửng hồng cô cháu gái, giọng vui vẻ.
"Ái
chà! Coi như bác làm chuyện thừa rồi? Thế anh em hàng xóm láng giềng láng tỏi
chắc quý nhau chứ hả?"
Bình
tĩnh như Định mà chai rượu trong tay cũng chệch đi, khiến rượu sánh cả ra mép
ly, trong lúc đó, Dương như "đứng hình". Cô rầu rĩ nhìn ông Thụ, nhăn
nhó.
"Trời,
bác hỏi gì khó thế ạ. Quý kiếc gì cơ chứ?"
"Ơ
hay con bé này. Hàng xóm thì hoặc quý nhau hoặc ghét nhau. Thế hai đứa chẳng lẽ
lại ghét nhau à?
Im
lìm. Im lìm.
Dương
trộm nhìn sang Định, chỉ thấy anh cẩn trọng đặt ly rượu xuống trước mặt ông
Thụ, không có vẻ gì là sẽ "phun châu nhả ngọc" giải đáp thắc mắc cho
ông bác mình, thế nên cuối cùng cô đành chép miệng, ấp úng.
"Thì
cũng hàng xóm bình thường mà bác".
Định
hơi ngước nhìn cô khiến Dương lựng khựng, nhưng cuối cùng anh chỉ nói nhẹ
nhàng.
"Em
uống chút vang nhé?"
"Dạ
ít thôi ạ!"
Dương
cầm lấy ly rượu Định đưa, thấy màu rượu sóng sánh. Hình như trái tim cô cũng
đang có chút sóng sánh tròng trành. Vô lí, chưa uống mà đã thấy tây tây là thế
nào nhỉ?
Ông
Thụ giơ ly rượu lên, vui vẻ "Nào nào... Uống mừng gặp mặt nào! Hữu duyên
thì mới năng tương ngộ. Hai đứa lại còn chung vách nữa thì chú không còn gì
phải lo nữa rồi..."
Dương
vừa cụng ly vừa nhủ thầm không hiểu cái ý tứ "không còn gì phải
lo"của bác mình là sao đây? Hay bác nghĩ cô được làm hàng xóm của anh là
coi như chuột sa chĩnh gạo rồi, không phải lo lắng cho nó nữa. Ôi, thế thì chắc
bác cô lầm to mất rồi. Cô lại liếc trộm Định qua vành ly. Anh nhấp ngụm rượu,
cũng không đáp lời của ông Thụ, nhưng vẻ trầm tĩnh và thư thái.
Dương
vốn là người không giỏi về tâm lí đàn ông. Những phán đoán của cô lúc nào cũng
trật lất. Nên đôi khi trực cảm của mình mách bảo mạnh mẽ, Dương vẫn cố ghìm nó
xuống, sợ mình lại rơi vào tình huống "chạy vào rừng mơ bắt con tưởng
bở". Nhưng, liệu có sai chút nào không nhỉ, khi cô nhận thấy đôi lúc Định
nhìn mình và đôi mắt thẫm đen kia thoáng chút lại lấp lánh ánh cười.
Bữa
ăn vui vẻ, nhẹ nhàng, bởi bác Thụ liên tục pha trò và "kể xấu" Dương.
Sự xuề xòa của bác khiến mọi thứ trở nên thân ái, dù thỉnh thoảng âm mưu
"gửi gắm" Dương cho Định bác vẫn để lộ rõ mồn một. Ở bên cạnh bác,
Định dường như cũng cởi mở hơn, anh cười nhiều, nói nhiều hơn đôi chút. Cô đặc
biệt thích khi nghe hai người trao đổi về công việc, mặc dù mù tịt không hiểu
tí teo gì, nhưng chỉ nhìn khuôn mặt cương nghị kia say sưa nói về bê tông cốt
thép, nói về dầm dèo móng mánh, cô cũng thấy như mình đang nghe những câu
chuyện ngọt ngào nhất trên đời. Cô cũng nhận ra, hình như chỉ trong công việc,
Định mới thôi tự kìm chế mình, ở đó, anh tự tin, quyết đoán, và không còn kiệm
lời cho lắm.
Bữa
cơm kéo dài từ chiều đến khi trời sẩm tối. Ánh nắng chỉ còn vài vệt rớt lại nơi
những thềm cửa lớn. Đây đó phục vụ bắt đầu bật đèn chùm lên. Ông Thụ và Định đã
tiêu diệt hết gần hai chai vang, còn Dương cũng bị hơi rượu làm cho váng vất.
Cô đang định giơ tay xin hàng thì đúng lúc ấy "tuyệt sắc giai nhân"
của bác Thụ xuất hiện, và y hệt như mô tả của bác, người này bụng sắp rơi xuống
đầu gối và tóc chả có cọng nào.
Lại
một màn chào hỏi tưng bừng chúc tụng, lúc ấy, Dương mới biết Định là người
thiết kế nhà hàng này, còn bác Thụ trực tiếp chỉ đạo thi công. Wow, thảo nào
thảo nào, ông chủ nhà hàng này hồ hởi với bác cô và Định thế. Sau khi vung tay
chém một câu như đinh đóng cọc là bữa ăn này hoàn toàn free, ông ta bèn dùng
đôi tay núng nính lôi tuột bác Thụ đi "chơi" tăng hai, lại còn cười
ha hả ngoái lại bảo phải đi cho hai "đứa trẻ" chúng mày có tí riêng
tư chứ.
Tất
nhiên cái "đứa trẻ" sơ mi đen thì chỉ lặng lẽ cười còn "đứa
trẻ" mặc váy thì tự dưng tim đập lên thùm thụp.
Chương 12.4: Nhẹ nhàng mà rát bỏng ^^
Không
gian dần trở nên lặng lẽ khiến Dương thấy lúng túng, chỉ còn cách ngậm ly rượu
vang, nhấp từng chút một. Định đột nhiên mỉm cười.
"Cẩn
thận say đó".
Giọng
nói bất chợt dịu dàng của Định khiến Dương còn thấy ... say hơn là rượu. Trong
chút miên man váng vất, có một suy nghĩ lướt qua khiến Dương sực nhớ. Khi tỉnh
táo cô đã làm đủ trò mất mặt rồi. Có tí men vào không biết cô còn gây những
chuyện gì nữa. Ý nghĩ đó khiến Dương lập tức thẳng lưng, tay cập rập buông ngay
ly rượu xuống bàn.
Định
nhìn hành động của cô, khóe môi vốn điềm đạm chợt cong khẽ lên trong một nụ
cười. Khi bắt gặp cái nhìn ngơ ngác của Dương, nụ cười đó không tắt đi, trái
lại, trong đôi mắt thẫm tối, lại lấp lánh những ánh sáng có phần trêu chọc.
Dương hơi đờ ra, cảm giác cái không khí mờ ám này khiến cô có chút không tự
nhiên, tay cô lại muốn thò ra cầm ly rượu cho bớt thừa thãi, nhưng rồi lại rụt
lại không dám.
Khi
những sợi tơ cảm xúc cứ giăng mắc đâu đó quanh hai người, Định đột ngột rủ
Dương đi vòng quanh khu nhà hàng. Dương đứng dậy, cả người như được thả lỏng,
không nén được cô thở phào một cái, đi theo Định. Anh bước chậm rãi, đủ để đôi
giày 5 phân của Dương không bị quá tải khi cô bước theo anh. Vừa đi Định vừa
chỉ dẫn cho Dương những điểm đặc biệt nho nhỏ của nhà hàng này, như khu hầm
rượu, "căn phòng sao rơi", "hồ rửa chân" khiến Dương mắt
tròn mắt dẹt. Không khí dần trở lại sự tự nhiên, Dương cũng vô tư hỏi han đủ
chuyện. Mặc những thắc mắc ngô nghê của cô, Định thong thả trả lời cẩn thận
từng chút một.
Nhà
hàng đã lên đèn. Dương cảm nhận dường như Định rất để tâm đến việc thiết kế ánh
sáng trong những công trình của mình, nên từ khu resort Rainbow đến nhà hàng
này, ánh sáng đều rất đẹp mắt, đều là thứ màu vàng ấm áp, sóng sánh như mật
ong. Từng căn phòng như từng ô nhỏ phát sáng, ngọt ngào và bí mật. Dương cứ
tưởng Định sẽ dắt cô vào một căn phòng nào đó, nhưng cuối cùng nơi dừng lại của
họ lại là một cây cầu gỗ nhỏ nhưng chắc chắn, nằm bên rìa của khu nhà hàng.
Thấy bãi cát dưới chân mịn màng, Dương không ngại ngần cởi giầy ra, rồi đi trên
cát.
Trăng
non vừa lên. Những bước chân của Dương hơi lún xuống trên nền cát lấp lánh sáng
bạc bởi ánh trăng và ánh điện vàng hắt ra từ khu nhà lớn. Bên cạnh, Định vẫn đi
giầy, anh nhẹ nhàng cầm lấy đôi giầy trong tay Dương khiến cô hơi ngỡ ngàng và
có chút bối rối. Ừ thì thừa nhận đi, những chăm sóc có phần nhỏ bé như vậy
khiến cô ... thích kinh lên được ^^
Gió
biển mang thêm một chút lạnh khiến mái tóc Dương bay lòa xòa. Ở một nơi không
khí lãng mạn như vậy, Dương rất muốn nói điều gì đó, tựa như một sự hỏi han ân
cần, nhưng rất sợ mình sẽ lại buột miệng ra một câu nói vô duyên. Cuối cùng
Dương chọn sự im lặng.
"Hôm
nay Dương ít nói nhỉ?"
Dương
ngước lên, hơi bất ngờ vì câu nhận xét của Định, chỉ định nói lại một câu đại
loại cô ít nói sao bằng anh, nhưng cuối cùng, vẫn cứ thấy thế nào đó, cô cười
ngượng ngùng.
"Tại
em đang suy nghĩ"
Định
không hỏi tiếp, mà chỉ nhìn cô, tựa như đợi cô nói thêm. Dương bật cười.
"Em
đang suy nghĩ xem trái đất này hẹp đến cỡ nào mà em bị dấm dúi cho anh những
hai lần?"
Định
chợt nhìn bâng quơ xa xa "À, như chú Thụ nói, cái đó người ta gọi là
"hữu duyên""
Dương
im bặt. Liếm đôi môi cảm giác đang khô đi vì gió biển, Dương hồi hộp nhìn khuôn
mặt nghiêng nghiêng của Định, những đường nét trong sự khắc chạm dịu dàng của
ánh sáng khiến lòng cô bỗng nhiên trào dâng một cảm giác êm ả lạ lùng. Dương
đang tính hỏi anh "hữu duyên thì sao" nhưng chưa kịp mở lời, Định đã
quay nhìn cô, đôi mắt đen bình thản hỏi một câu rất ... không liên quan.
"Có
thật thế không?"
Dương
sững ra ngơ ngác "Thật gì ạ?"
Định
đặt đôi giầy của Dương xuống thành cầu, rồi xỏ tay túi quần, nét mặt vẫn không
đổi.
"À
chuyện chiều nay. Có thật là tôi không có ... xi nhê gì với em không?"
Ôi
má ơi. Cô có nên nhảy luôn xuống biển cho xong đời không? Dương bặm chặt môi,
cố nén cảm giác xấu hổ đến tận chân tóc.
"Lúc
đó... Lúc đó là cháu anh chọc em mà..."
Định
vẫn không buông tha.
"Vậy
nghĩa là tôi có... xi nhê à???"
Gì
thế này? Sao câu chuyện nó lại dẫn về cái chủ đề oái oăm này chứ. Chẳng lẽ cô
lại đi ... gật đầu? Mà lắc thì thà xúi cô đi... chết còn hơn!!!!
Dương
cắm mặt xuống đất, nhìn xuống ... ngón chân mình. Đếm đi đếm lại đúng mười ngón
không sót ngón nào, thế mà cô vẫn quyết tâm ... đếm tiếp, quyết không thèm
ngẩng mặt lên.
Khi
Dương bắt đầu di di ngón chân một cách khổ sở, cô chợt nghe thấy trong tiếng
gió biển rì rào, tiếng gọi trầm khe khẽ.
"Dương...
"
Dương
không biết rằng có những khoảnh khắc, cô yêu cái tên mình đến vậy, vì nó được
gọi lên rất đỗi dịu dàng. Không cưỡng được tiếng gọi ấy, Dương ngẩng lên nhìn
rồi chợt ngơ ngẩn vì đôi mắt đen thẫm đang nhìn mình ấm áp. Sự đùa cợt đã biến
mất hẳn, chỉ còn là một sự nghiêm túc khó gọi tên. Cô trân người chờ đợi thì
thấy bàn tay Định ngập ngừng đưa lên, giữ lại những sợi tóc bay rối bời của cô.
"Anh...
"
Định
ngừng lại, vẻ như anh cũng đang nói những điều hơi khó khăn với chính bản thân
mình. Khoảnh khắc đó cũng khiến Dương sực nhớ đây là lần đầu tiên Định xưng anh
với cô. Từ ngày gặp nhau lần đầu, anh chỉ gọi Dương theo kiểu xưng hô chừng mực
"Tôi - em" " Tôi - Dương"... Thực ra, trong những mối quan
hệ xã giao thường ngày, Dương gọi những người hơn tuổi bằng anh rất dễ dàng, và
họ, ngay cả những người tuổi thất thập cổ lai hi thì cũng vẫn lờ đi danh xưng
chú bác, mà lúc nào cũng nói anh anh em em một cách rất đơn giản để tiện làm
việc. Hay những tên trẻ con ngốc xít bây giờ cũng thường lên mặt đòi làm anh
với con gái, mà ví dụ điển hình chính là Quân. Chỉ có mình Định, anh xưng
"tôi" với Dương, vừa có chút xa cách, lại có chút gì lãnh đạm. Nhưng
hôm nay, anh đã xưng "anh" rồi.
Định
cười nhẹ, có chút bối rối.
"Anh
nghĩ, chúng ta thực sự có duyên"...
Trong
vô vàn những cảm xúc lướt qua Dương lúc đó, Dương bỗng nhiên ngơ ngẩn bởi một ý
nghĩ, câu nói này sao quen thuộc đến vậy. Rõ ràng, rõ ràng có người đã nói với
cô.... Nhưng cảm giác mu bàn tay đàn ông dày dặn chạm nhẹ vào má cô, khiến
những ý nghĩ lởn vởn còn sót lại bay biến hết. Cô chỉ biết mở tròn mắt, nhìn
sững người đối diện, và cảm nhận cái chạm nhẹ của bàn tay lên má, quá chừng
trìu mến. Nhẹ nhàng mà rát bỏng. Tựa như...
Tiếng
điện thoại vang lên bất thình lình khiến đôi tay trên má Dương luyến tiếc rụt
lại. Định mở máy.
"Chú
đây. Ừ... Sao? Đấu luôn bây giờ rồi à... Được rồi!"
Định
quay sang nhìn Dương một thoáng, nhỏ giọng "Ừ, chú sẽ qua. Cứ bình tĩnh
nhé".
Định
tắt máy. Dương đã đoán cuộc gọi là từ Quân, nhưng cô không hiểu có chuyện gì mà
"đấu" với lại "bình tĩnh" ở đây. Hơi thắc mắc, chưa biết
hỏi sao thì Định đã nhẹ giọng.
"Đi với anh nhé?"