Một đêm nào đó. Một góc nào đó, ở
Hà Nội, có cô gái vào ngày 28 tuổi đã đập tay cái rầm xuống bàn, khiến cốc nước
ngô nước bay tung tóe.
"Tao thề là khi nó đến nhất định
tao sẽ tát cho nó một nhát".
"Nó", ở đây đích thị là
thằng chồng tương lai, chưa rõ tuổi tên mặt mũi của Dương. Ấy là, nếu trường hợp
vui vẻ nhất, Dương có thể lấy được chồng ^.^ ^.^ ^.^
*
**
Dương, cô gái tóc ngắn, khuôn mặt
tròn trịa, đôi lông mày đen vắt ngang cương trực ngồi nhìn hai cô bạn thân đang
miệt mài cắm mặt ăn ốc, lòng ghen tị không ít. Mình, học hành như tụi nó, nhan
sắc thường thường bậc trung như tụi nó, đi làm lương bổng sàn sàn như tụi nó.
Thế mà, sao tụi nó lấy chồng ngon nghẻ, mình lại không???
Thế nên, lí do không nằm ở cô, mà nằm
ở... thằng ngẫn là thằng chồng tương lai của cô kìa. Cho nên, nhất định, nhất định,
khi nó đến phải tát cho nó một nhát. Không kềm được suy tư trong lòng, Dương dằn
cốc nước ngô xuống, phun ra câu tuyên bố sặc màu bạo lực khiến cả Lam lẫn Duyên
giật nảy mình.
Lam bình tĩnh đặt cái thanh sắt nhỏ
bằng kim loại – vũ khí giết ... ốc hàng loạt xuống bát, giọng vô cùng hóng hớt.
"Sao, sao! Vụ gì vụ gì!"
Duyên mặt đã đầy hứng chí, bắn ra một
tràng liên thanh
"Sao, mặt bàn là một, mặt
"đứa nào" là hai, – cần – phải – vả – đôm – đốp??? Hả?... Nó là đứa
nào???? Nó làm gì mày...????
Dương cầm cốc nước ngô vừa
"bay" đi một ít nước, uống ực một ngụm lớn.
"Lại còn làm gì???? Nó khiến
tao thành gái già thế này mà mày còn hỏi nó làm gì??????????????????!?
Thấy mặt của Duyên và Lam cùng ngẩn
ra, những diễn biến éo le kiểu phim Hồng Kông, Đài Loan xẹt xẹt qua hai đôi mắt
láo liên, Dương chép miệng não nề.
"Hai con hâm này. Nó là thằng
chồng tương lai của tao í! Đằng nào cái số của nó cũng phải lấy tao đúng không?
Thế mà sao nó cứ lạng quạng mãi ở đâu, không đến khuân tao đi, để tao sống cái
kiếp gái già những mấy chục năm, cứ tưởng là mình ế thế này...
Lam và Duyên trợn mắt nhìn nhau,
lát sau phá lên cười sằng sặc. Duyên cố nín cười.
"Chuẩn, chuẩn! Phải tát ngay.
Tiên sư nó, nó lại để bạn Dươngdễ xương của tụi mềnh sống trong nỗi lo nơm nớp ế
chồng thế là dư lào????
Lam cười khằng khặc khác hẳn vẻ
thùy mị làm hàng "Ừ, tát ngay. Dạy dỗ ngay từ lúc nó thập thò vác mặt vào,
đừng như tao bây giờ bị thằng chồng nó đè đầu cưỡi cổ"
Dương chép miệng một tiếng lớn.
"Haizzz, cái thằng này nó ngẫn
quá! Chỉ có việc đến rước mình đi mà không biết đường, giờ chả biết còn lang
thang ở cái xó nào!". Rồi nàng ta nghiến răng trèo trẹo "Đến đê. Rồi
chị mày đây sẽ tát cho mày quay như đĩa hát luôn"
Ở bàn bên cạnh, có cậu thanh niên,
mặt búng ra sữa, nghe câu cuối cùng của Dương phụt ra một đống nước trong mồm,
vừa phun phì phì vừa cười sằng sặc.
*
**
Uống xong 1 bụng đầy nước ngô, tẩn
xong cũng đến bốn năm đĩa ốc, Dương chia tay hai cô bạn thân, lững thững đi về
khu chung cư của mình, vừa đi vừa "ợ" lên vài tiếng đầy khí thế.
28 tuổi, làm một phóng viên tự do của
một tờ báo du lịch, phát hành một tuần một số, Dương được thiên hạ đương nhiên
xếp vào đám gái già có nguy cơ ế chồng cao ngất ngưởng. Thứ nhất, cô chẳng xinh
đẹp gì! Thứ hai cô chẳng giàu có gì! Thứ ba cô chẳng được cái ... nết gì! Thế
nên, giờ đây, ngoài vài mảnh tình nát như ... tương bần thời phổ thông hồng hồng
tím tím, và một chuyện tình yêu éo le như cây tre trăm đốt với một anh chàng có
vợ thì Dương, tay trắng vẫn hoàn trắng tay.
Từ khi 22 tuổi, tốt nghiệp đại học
bố mẹ Dương bắt đầu rền rĩ về việc cô con gái chẳng thấy yêu đương gì, chỉ tối
ngày tụ tập bù khú với đám bạn cũng ... ế ẩm như mình. Bố Dương có lần đập bàn
đập ghế "Sai lầm của những đứa ế chồng là chuyên gia đi tụ tập với những đứa...
ế chồng còn lại". Haizzz, không tụ tập với những đứa ế chồng thì tụ tập với...
ai cơ chứ. Nhưng đến năm 27 tuổi, đám bạn từng được xếp vào diện nguy cơ tiềm ẩn
ế ẩm cũng đã "xuất chuồng" sạch sành sanh. Thỉnh thoảng lắm, Duyên mới
trốn được anh chồng hay ghen lồng ghen lộn của nó, còn Lam thì tống được thằng
cu đang hồi mọc răng cho bà giúp việc rồi chạy sang buôn dưa cà mắm muối với
Dương. Ba đứa lại ngồi thả phanh trà lá, chém gió phần phật, và một cách dịu
dàng cũng có khi... thô thiển nhất, chúng nó an ủi Dương. Rằng, cái duyên cái số
rồi nó sẽ vồ lấy nhau, không việc gì phải xoắn. Chỉ sợ đến khi nó vồ vào rồi,
Dương lại chẳng giãy ra được ấy chứ...
Ừ, thì Dương có "xoắn"
đâu. Chẳng qua, đôi lúc, nhìn Lam bế thằng Nghé bụ bẫm, hay thấy Duyên vừa sung
sướng vừa khổ sở vì bị ông chồng quản thúc cả ngày, Dương lại thấy lòng mình có
đôi chút ganh tị và thèm muốn.
Hay đôi lúc, nhìn bố mẹ ngày ngày
nhận thiệp cưới của người ta, mặt mũi to đùng hai chữ "chạnh lòng",
Dương lại thấy mình như có lỗi.
*
**
Xoa xoa cái bụng còn căng tức vì
no, Dương nặng nề bước lên bậc thang khu chung cư. Rút chìa khóa ra mở cửa,
Dương chợt sững lại ngạc nhiên. Căn hộ nhà bên cạnh mở cửa.
Từ ngày cặm cụi mua căn hộ trả góp
này, Dương chưa từng thấy láng giềng của mình mở cửa, thậm chí, lâu dần cô
đương nhiên coi nó như là không người ở. Thế mà đêm nay, ánh đèn hắt ra từ
phòng phủ vàng một khoảnh dãy lan can, khiến Dương thấy lạ lẫm.
Chẳng biết chủ nhân bên ấy là ai nhỉ?
Già trẻ, gái trai? Mặt ngang mũi dọc mắt mọc hai bên thế nào. Rồi chợt cười cợt
mình tò mò không đâu, Dương nhún vai, mở khóa đi vào nhà, đi thẳng vào toilet
đánh răng rửa mặt, mắt lại thô lố nhìn cái con bé là mình ở trong gương, bọt
đánh răng đầy miệng, kìm nén một tiếng thở dài ầm ĩ.
Gieo mình xuống giường, Dương lầm bầm
tự chúc chính mình vài thứ vớ vẩn, đại loại như là sẽ tìm được 1 thằng chồng
"ngon", tiền kiếm đủ tiêu còn dư lâu lâu đi chơi một bận. Thậm chí
khi cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến kéo sụp mí mắt, Dương vẫn còn kịp trấn an
mình, không, mình chưa già, hôm nay không phải mình 28 tuổi.
Chỉ là, mình mới 14 tuổi lần thứ 2
mà thôi ^.^
"Ánh sáng tưởng rằng đã là
nhanh nhất, nhưng bóng tối luôn chờ nó ở phía trước"