Định
nhận thấy mình đang lao bổ về phía cô gái đang cúi đầu đi xuống cầu thang thì
vội vàng lách sang một bên. Anh không hề biết cái cô gái vừa giật mình sợ hãi
vì thấy một cục đen sì lao vào người cũng né sang một bên y hệt như mình. Cả
hai vấp vào nhau cái cốp và loạng choạng ngã ngay chiếu nghỉ của cầu thang.
Định
cố đỡ cô gái nhưng không được vì mất đà. Cả hai đổ rầm lên nhau trong một tư
thế kì quặc.
Dương
choáng váng chưa hiểu sự tình thế nào, chỉ thấy bị một người đang ... đè lên
mình đến mức khó thở thì lắp bắp.
"Anh...
anh làm cái gì thế?"
Định
lính quýnh cố chống tay để đứng dậy, nhưng lại chống vào bụng Dương. Cô hét
lên, theo phản xạ ... đạp luôn một cái, khiến Định ngã sang một bên, va vào
thành cầu thang đau điếng.
Dương
hết hồn, vội lồm cồm bò dậy, lại gần kẻ mà suýt chút nữa cô đã "ngộ
sát", áy náy.
"
Xin lỗi nhé. Tôi không cố ý. Anh...anh có sao... không"
Dương
chìa tay định kéo người đó lên. Trong bóng tranh tối tranh sáng của ngọn đèn
nơi bậc cầu thang bệnh viện, Dương sững người khi nhận ra Định. Cô ú ớ.
"Anh...
anh ạ".
Định
nhận ra Dương, anh cũng giật mình sửng sốt, nhưng rồi nhớ ra điều quan trọng,
anh vội vã bật dậy, túm lấy tay cô.
"Quân.
Nó sao rồi??? Nó ở đâu?".
Bị
bóp đến phát đau, Dương cố kìm nén rút tay ra nhưng không được, cô trỏ bàn tay
còn lại lên tầng.
"Ở
trên ấy".
Bàn
tay của Dương lập tức được buông tự do. Định xoay người quay ngoắt chạy lên cầu
thang, bỏ mặc Dương đứng chơ vơ, chưa hết bất ngờ vì cuộc chạm trán kì quặc.
Phew, thế là quái nào nhỉ? Có lẽ cuối cùng anh ta cũng mở điện thoại, thấy tin
nhắn và lao đến đây. Nhưng không nhất thiết phải coi cô không khác gì củ khoai
thế chứ?
Nghĩ
đến "củ khoai", Dương lại sực nhớ ra mục tiêu nhét cái gì vào bụng
của mình. Cô đang cồn lên trong cơn đói. Người cô bắt đầu bủn rà bủn rủn theo
cái kiểu quá quen thuộc mà cô đã biết: tụt huyết áp. Nhưng nghĩ giờ mình bỏ đi
ăn thì cũng hơi vô lương tâm, ít ra cũng lên để trình bày cụ thể tình hình với
Định cho anh ta đỡ... xoắn quẩy. Cứ nhìn điệu bộ hoảng hồn vừa nãy, cũng đủ
biết nếu có chuyện gì với Quân, anh ta sẽ không khác gì một con gà mái nhảy ổ,
cục ta cục tác loạn xà ngầu. Nghĩ đến hình ảnh này, đột nhiên Dương phì cười,
cô phủi phủi đít quần rồi lếch thếch quay lên phòng.
Khi
Dương đẩy cửa vào, cô bất ngờ sững lại khi thấy hình ảnh, Định đứng như tượng
đá nhìn cái kẻ đang dây dợ băng bó lòng thòng trên người. Vẻ mặt anh lặng đi.
Một cảm xúc khó tả trên mặt anh khiến Dương thậm chí không dám thở mạnh. Cô bất
động nhìn cái con người bất động đang nhìn ngắm một kẻ bất động thương tích đầy
mình trên giường.
Nhưng,
như mọi khi, cái dạ dày vô duyên của cô lại réo lên òng ọc cực kì ... đúng lúc.
Buổi tối. Khu bệnh viện vắng người, im ắng đến mức âm thanh đó vang lên chẳng
tao nhã chút nào.
Định
giật mình quay ra phía Dương, khiến cô chỉ mong tự dưng mặt đất toác ra, cho
mình nhảy xuống. Nhưng tất nhiên, mặt đất không đời nào nứt toác ra cả, vậy nên
cô đành ngượng ngập xoa bụng, nói lảng đi.
"Cậu
ấy không sao. Vẫn đang còn chút thuốc giảm đau nên ngủ say lắm...".
Định
gật gật đầu. Anh không nói gì khiến Dương một lần nữa cảm giác mình là người
thừa. Anh ngồi xuống bên cạnh giường Quân, quan sát hồi lâu.
"Chuyện
gì?"
Dương
ngẩn ra một lúc mới hiểu là Định đang hỏi mình. Cô chép miệng, nói đơn giản.
"Đánh
nhau trong quán bi - a. Bị đánh hội đồng".
Định
không nói gì nữa. Dương cũng im lặng, tự thắc mắc không biết mình có nên
"bàn giao" lại Quân cho Định, rồi cắp đít đi về nhà không. Cô đã đủ
mệt lắm rồi.
"Đây
là phòng bệnh theo yêu cầu???"
"Vâng"
"Có
y tá chứ?"
"Có.
Nếu mình yêu cầu thì sẽ có người trông cả đêm giùm...".
Định
gật đầu, không nói gì, lách qua Dương, đi thẳng ra ngoài. Dương mệt mỏi ngồi
xuống chiếc ghế sát phòng. Mình thậm chí chẳng được coi bằng một củ khoai.
Dương ấm ức nghĩ. Chắc anh ta nghĩ mình là con giun con dế sao mà có đi cũng
không nói được một lời. Thôi được rồi, khi anh ta ta trở lại, cô dứt khoát sẽ
tống trả cái "của nợ" này cho anh ta. Hôm nay cô làm người tốt thế là
đủ rồi.
Đang
nhắm mắt lơ ma lơ mơ trên ghế, thì có tiếng bước chân trở lại. Định cùng một cô
y tá dáng điệu mập mạp đi vào. Định quay sang cô y tá, nói nhẹ.
"Chị
trông cẩn thận nhé. Có việc gì gọi ngay cho tôi. Tôi sẽ trở lại sớm".
Cô
y tá cười nụ cười có tên là "yên tâm đê" rồi đi vào, bắt đầu kiểm tra
lại Quân một lần nữa. Định đến bên Dương khi cô đang lờ đờ mở mắt ra.
"Đi
nào, tôi đưa em về".
Câu
nói dịu dàng có sức sát thương ... khủng khiếp làm cho Dương đờ đẫn mất một
lúc. Cô đứng dậy, định thần một hồi lâu, rồi bước theo chân Định đang dứt khoát
đi ra cửa.
"Cậu
ấy... nhưng để cậu ấy..."
"Không
sao. Tôi hỏi bác sĩ rồi. Vả lại có cô y tá trông nữa".
Dương
gật gật đầu đi theo Định. Khi đến khoảng sáng nơi họ đâm sầm vào nhau lúc
trước, Định quay sang Dương. Lúc này anh mới để ý đến những vệt máu loang lổ
trên người Dương.
"Vừa
nãy em định đi ăn à?"
"Vâng".
"Đồ
ăn bệnh viện giờ chắc vẫn còn. Nhưng khó ăn đấy. Chịu khó đi xa một chút nhé,
được không?".
Dương
gật gật đầu, không nói gì. Không phải vì quá đói, quá mệt, mà là vì, với mỗi sự
ngọt ngào quan tâm, cô chẳng bao giờ có ... sức đề kháng.
Định
dong chiếc FX đã theo anh từ thời sinh viên đi về phía Dương đang đứng ngẩn ngơ
trước nhà để xe bệnh viện. Trông cô bé nhỏ, yếu đuối với những vệt máu còn
loang đầy trên áo, và nét mặt đã tái đi.
"Em
lên đi".
Dương
trèo lên xe bằng hết sức lực còn lại. Nhưng đúng lúc chiếc xe rồ đi, Dương chợt
thấy một cơn xây xẩm ập đến. Chới với, cô nhào tay ôm đại chiếc lưng đang sát
gần mình nhất...
Chương 8.2: Chưa từng có cô gái nào ôm chầm lấy anh vì... đói ăn
cả...
Định
hơi sững người khi đột ngột nhận thấy lưng mình bị túm chặt. Cả một mái đầu nào
đó cũng đột ngột dúi vào vai anh. Ngạc nhiên, khó xử, băn khoăn, khiến anh lặng
lẽ lái xe đi, dù trong đầu là vô vàn câu hỏi. Anh biết Dương không phải kiểu
các cô gái sẵn sàng ôm chầm lấy lưng của một người vẫn còn lạ lẫm với cô. Thế
nhưng mà... nói sao nhỉ, àh ừ thì lưng anh vẫn đang bị cô ... tóm chặt kia mà.
Định
bần thần một lúc, chiếc xe mỗi lúc một chậm lại, ngập ngừng.
"Dương???"
Đôi
tay đang túm lấy lưng anh lại còn... túm chặt hơn. Phía sau, tiếng thở có phần
nặng nề.
"Dương???"
Khi
xe Định gần như tấp lại, phía sau, mới có tiếng thì thào.
"Em...
em đói quá"
Định
phải dừng khựng lại để nghe giọng nói mỗi lúc một rời rạc dần.
"Anh... anh nhanh cho em ăn được không"
Định ngẩn người. Lúc này anh mới nhớ ra dáng điệu thiểu não
của Dương. Chưa một lần nào, anh từng thấy có cô gái ôm chầm lấy mình vì ...
đói ăn cả, nên Định có phần choáng váng.
"Ừ. Xin lỗi..."
Định đề ga mạnh hơn. Nếu không sợ cô nàng sắp xỉu vì đói ở
phía sau văng ra ngoài mất, anh chắc sẽ trở lại cái thời bốc đầu xe lên mà
phóng rồi.
Quán ăn đêm lèo tèo vắng khách. Định cứ nghĩ Dương sẽ sáng
mắt lên khi nhìn bát cháo bốc khói bưng ra trước mặt và sẽ ăn nhiệt tình. Nhưng
cô ngồi thiểu não, nhìn bát cháo và thở đầy mệt nhọc. Định lau thìa, đưa cho
cô. Đến lúc Dương cầm thìa, Định mới thấy tay cô run run. Cả khuôn mặt tái mét,
những giọt mồ hôi rịn dần trên trán.
"Em ổn không?"
Dương gật gật. Cô chậm chạp ăn từng thìa cháo. Cứ như ăn là
việc phải gắng sức. Định cũng gọi một bát miến lươn. Lâu rồi không ăn. Còn nhớ,
thời nghèo khó, Định mỗi lần đi qua hàng miến lươn đầu hẻm, anh đều nuốt nước
bọt và cái bụng sẽ kêu ùng ục hệt như tối nay cái bụng của Dương đã biểu tình.
Giờ, khi đủ tiền để ăn tất cả những hàng miến lươn mà anh thích, thì không tìm
thấy đâu cơn thèm ăn hồi đó. Nhưng người ta vẫn cần phải ăn, để sống. Phải
không? Hay, cần ăn để không chết lả như cô gái đang ngồi trước anh đây.
Sực nhớ ra điều gì, Định quay nhìn chủ quán.
"Đây có trà gừng không chú?".
Ông chủ quán cởi trần trùng trục, cái bụng như thùng nước
lèo, trố mắt nhìn Định.
"Đây là quán bún miến phở. Làm gì có trà gừng. Trà đá
thì may ra còn điều chế được".
"Vậy cho cháu trà nóng. Có đường thì càng tốt".
"Đàn ông đàn ang mà hảo ngọt thế à? Ở đây mì chính thì
có chứ làm gì có đường".
Định sựng lại, gượng gạo.
"À vâng"...
Mắt Định liếc qua Dương. Cô vẫn chậm chạp ăn. Bát cháo vơi
đi được gần phân nửa. Mặt cô vẫn màu tai tái như vậy. Định lại nhìn chung
quanh. Mắt anh dừng lại ở vài hàng tạp hóa bên đường. Xa xa, có một hiệu thuốc.
Định nhổm dậy, chạy đi, không nói một lời.
Khi Định chạy vụt đi, Dương mới ngẩng mặt lên, chiếc thìa
rơi bịch xuống bát cháo. Cô ngồi thở. Giờ Dương mới có thể thở một cách thoải
mái, thậm chí ồn ào và tự tin là mình... sống chắc rồi. Hồi nãy, cơn xây xẩm
choáng váng khiến Dương không còn biết trời đất gì nữa, cứ như chuẩn bị đi gặp
ông bà tổ tiên đến nơi.
Cô vốn là người rất xấu đói, khi đói tính tình cực kì khó
chịu, nhặng xị và đòi ăn bằng được. Ngày trước, khi đi học, túi của Dương bao
giờ cũng có một ít bánh trái, và luôn luôn có kẹo gừng. Dương tất nhiên không
đảm đang và lo cho bản thân mình được thế. Chẳng qua, vì mẹ biết tính cô ẩu
đoảng, lại hay tụt huyết áp bất thường, cho nên cứ để sẵn ở đó. Nhưng từ khi
Dương đi làm, sống một mình, thì mẹ không còn dịp để nhét quà bánh vào túi cô.
Dương cũng biết thói xấu của mình nên cứ thấy đói là ăn ngay. Mà hàng quán ở Hà
Nội này, nơi nào, giờ nào chẳng có. Chỉ là tối nay...
Vừa nghĩ đến đó, Dương lại thấy ...xây xẩm tiếp. Cô không
biết mình đã làm gì nữa, ôm chặt cứng lấy Định cứ như lưng anh là thứ cuối cùng
có thể bám víu trên đời. Liệu anh có tin, khi cô nói, nếu lúc đó, không túm lấy
anh, cô tưởng như mình sẽ rơi xuống vực sâu không đáy...
Xấu hổ, thẫn thờ, mệt mỏi, mọi cảm giác trộn lẫn khiến Dương
kiệt sức.
Mà Định đi đâu thế nhỉ? Hay anh hoảng hồn sợ cô lại lên cơn
ôm chầm lấy mình nên chạy mất dép rồi?
Dương vẫn đang thẫn thờ với viễn cảnh bị bỏ lại một
mình thì Định trở lại. Anh lại gần ông chủ quán trần trùng trục ấy, nói gì đó,
rồi lấy phích nước, pha pha khuấy khuấy. Dương giương mắt lên nhìn khi thấy
Định quay lại, đặt vào tay cô cốc trà nóng bỏng. Mùi gừng thơm lừng khiến Dương
như tỉnh lại
"Uống
cái này đi"
Dương
nhìn Định một cái, lại nhìn cốc trà gừng trong tay, cơn yếu đuối đến bất thình
lình khiến Dương thấy mũi cay cay. Cô vội vàng uống một ngụm.
"Cẩn
thận nóng!!!"
Nhưng
lời cảnh báo của Định không còn kịp. Dương chỉ thấy một cảm giác bỏng ran khắp
lưỡi và cô phun ra ngay lập tức, may mà không nhằm trúng Định. Dương lính quýnh
đặt cốc trà xuống, mặt mày ngẩn ra, không còn biết có nên chết luôn cho đỡ xấu
hổ không thì xập giấy ăn rẻ tiền của quán ăn đã vội vã được đặt vào tay cô.
"Quên,
tôi không kịp nhắc em".
Dương
lau lau miệng, ngồi đần ra, lại nhìn Định, như một con ngốc. Còn anh nhìn cô
đầy cảm thông.
"Không
sao chứ?"
Không
biết vì sự "dịu dàng quá dịu dàng không chịu nổi" của Định, hay vì sự
vô duyên không tả xiết của bản thân, hay vì cơn điên chập cheng bỗng dưng ào
tới sau một ngày đầy biến động, mà Dương đột nhiên lăn ra... khóc.
Chương 8.3: Miếng ăn giữa đàng, ai đàng hoàng là dại
Chiếc
xe FX phóng vụt đi trong đêm. Thành phố này, có những buổi đêm đèn vàng vắng
lặng. Một gã trai im lặng một cách nghĩ ngợi, nhưng cố ra vẻ chăm chú lái xe,
một cô gái ngồi sau, mặt ngẩn ngơ, mắt vẫn còn sưng đỏ và mái tóc bay tung rối
bời.
Nhưng,
trên đường bất ngờ mọc ra hai anh cảnh sát cơ động đập tan hết cả... lãng mạn.
Hai anh mặt lầm lì áp sát xe vào xe Định, buộc anh dừng lại.
"Anh
chị cho xem giấy tờ xe?".
Định
móc giấy tờ ra đưa. Hai gã cảnh sát lật đi lật lại, rồi trỏ sang Dương.
"Chị
đã vi phạm luật an toàn giao thông, đi đường không đội mũ bảo hiểm"
Lúc
này Dương mới sực nhớ, tay cô đờ đẫn sờ lên đầu. Chết tiệt thật, hôm nay nhảy
đi xe buýt đến cơ quan, rồi lượn xe ôm đến quán bi - a, từ quán bi - a đi taxi
đến bệnh viện, đào đâu ra mũ bảo hiểm cơ chứ. Cô nhăn nhó nhìn sang Định, mặt
chảy dài. Định rút ví, dúi một tờ tiền vào tay một tên cảnh sát.
"Anh
thông cảm".
Hai
tay cảnh sát nhìn nhau, gật đầu, rồi nhảy lên xe, trước khi đi bỏ lại một câu.
"Thôi
làm lành đi. Đêm hôm khuya khoắt còn giận nhau làm gì. Khóc sưng hết cả mắt rồi
kia kìa".
Dương
đơ người ra, cảm giác xấu hổ lại chạy lên từng lỗ chân lông khiến Dương cúi gằm
mặt. Sao cô lại có thể thế cơ chứ. Ngồi khóc như mưa như gió trong quán ăn,
khiến Định ngồi khó xử như một tội nhân, còn ông chủ quán cởi trần trùng trục
thì cứ nhặng lên.
"Khóc
cái gì. Khóc cái gì hả? Ôi giời ơi, nín đi chứ hả! Này, cái cậu kia... Dỗ người
yêu đi chứ... Khóc thế này ai mà vào đây ăn nữa..."
Ông
ta càng " nín đi chứ hả" Dương càng nức nở, đến lúc khản cả giọng. Cô
nhắm mắt nhắm mũi vớ lấy đống giấy ăn cứng quèo ở bàn, ra sức chùi đến rát cả
má, mũi... Có lúc mắt mũi kèm nhèm, Định phải ấn tờ giấy vào tay cô. Cuối cùng,
khi ông chủ quán chán chẳng buồn lèo nhèo, Định vẫn ngồi kiên nhẫn bên cạnh,
nhìn Dương như nhìn một đứa bé mẫu giáo.
"Sao
rồi"?
Dương
gật gật đầu ra hiệu mình đã ổn, tay rút thêm tờ giấy ăn quay ra một chỗ cố sức
xì mũi. Vận hết cả mấy thành công lực thì đống nước mắt nước mũi mới sơ tán
khỏi mặt, để lại hậu quả trông mắt cô như quả trứng vịt lộn và mũi như quả cà
chua. Định nhìn cốc trà gừng, "thủ phạm" của cơn khóc bất thình lình
của Dương, nghĩ ngợi không biết có nên giục Dương uống nốt không. Nhưng cô nàng
đã cười như mếu.
"Đợi
em uống nốt nhé".
Rồi
rất không khách khí, Dương uống hết sạch cốc trà gừng giờ chỉ còn ấm ấm. Nói đi
nói lại, hình ảnh của cô trong mắt Định cũng đã nát như tương bần rồi, màu mè
mà làm gì nữa. Hơn nữa, không thể không kể đến một lí do là, cô rất mê trà
gừng. Miếng ăn giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Dương đàng hoàng thì đã chẳng
đàng hoàng rồi, lại đang mệt chết đây, uống thêm chút nữa cho ấm bụng, cũng đỡ
tốn công Định lăng xăng chạy đi mua về cho cô.
Uống
xong, mặc cho Định đi trả tiền, Dương đứng dậy, cố lấy vẻ thản nhiên nhất để ra
cạnh xe của Định chờ đợi, lờ đi đôi mắt của ông chủ quán nhìn mình như con yêu
quái rụng lông. Định trả tiền xong thì đi ra nổ máy, nhìn Dương một chút, định
nói gì đó lại thôi. Cô cũng lẳng lặng lên xe.
Xe
chạy không nhanh không chậm. Hai người im lặng, sự yên lặng không hiểu sao
không khiến Dương nhẹ nhõm, nó chỉ khiến cô thấy mình là một cục nợ phiền toái
với Định mà thôi. Chắc anh cũng chán hẳn, chả buồn nói với cô nữa rồi. Dương
nghĩ mãi, không biết có nên xin lỗi Định vì đã khóc vô duyên vô cớ và làm mất
mặt anh đến thế không.
Trong
lúc đầu cô đang đánh nhau loạn xà ngầu giữa có mở miệng hay không mở miệng thì
giữa đường mọc ra hai tay cơ động. Đã lấy tiền thì chớ, lại còn gán cái lí do
cô khóc vì giận người yêu. Lí do ấy thanh cảnh quá, cô tiêu hóa không nổi. Mà
Định thì chắc còn không tiêu hóa nổi hơn.
Vừa
làm anh điếc ráy, vừa làm anh mất tiền, vừa làm anh mất mặt. Đến một câu xin
lỗi cô cũng không mở miệng ra được thì... Cuối cùng, khi hai tay cảnh sát cơ
động đã khuất dần nơi cuối đường, cơn đấu tranh tư tưởng của Dương cũng đến lúc
kết thúc. Cô cúi đầu lí nhí bằng cái giọng khản đặc.
"Xin
lỗi anh Định nhé"...
Định
hơi nhướng mày, cuối cùng phì cười.
"Ngốc
thật. Lên xe đi"
Dương
lại leo lên xe. Phù, dù sao nói được câu xin lỗi cô cũng thấy nhẹ cả bụng rồi.
Còn những chuyện xấu hổ hôm nay, cô sẽ nghĩ vào lúc khác. Quyết định vậy đi!
Dương
tự nhủ mình như thế, lắc lắc đầu cố văng những ý nghĩ đầy màu ... nhục nhã đang
quay trở lại, thì nghe giọng Định vang lên đầy lo lắng.
"Em
sao thế? Nhức đầu à?".
Dương
ấp úng "Không... Không ạ".
Định
dường như không tin nhưng cũng không biết nói gì hơn. Chiếc xe lại trôi đi
trong lặng im. Đường vắng. Đêm trong lành với vài cơn gió nhè nhẹ. Bóng những
ngọn đèn cao áp ngả xuống con đường màu sẫm vàng êm ả. Nếu vào một đêm khác,
một hoàn cảnh khác, bờ vai rộng rãi này trước mặt Dương sẽ có sức cám dỗ biết
bao... Nhưng giờ thì cô chẳng có một tí tẹo tì teo nào tinh thần, sức lực để
mà... bị cám dỗ nữa, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng về đến nhà, nhét 1 nắm
thuốc an thần vào bụng và ngủ ngay lập tức.
Vừa
nghĩ đến đó, chiếc FX cua một vòng rẽ vào phía khu chung cư nhà Dương rồi dừng
lại.
Dương
hồi hả bước xuống. Định quay nhìn cô, nhẹ giọng.
"Nghỉ
ngơi sớm nhé."
Dương
gật đầu như bổ củi, rồi sực nhớ ra, cô nhìn Định thoáng nét lo lắng.
"Anh
lại vào viện bây giờ ạ?".
"Ừ"
"Vậy
anh đi đi không muộn".
Định
gật đầu, vê ga định đi, nhưng nghĩ thế nào, anh dừng lại.
"Cám
ơn em đã vất vả vì cháu tôi".
Dương sững ra, chưa kịp nói gì thì chiếc xe đã vụt đi.
Bóng Định, thoáng chốc đã mất hút cuối đường