Có
dùng bao nhiêu tưởng tượng đi nữa, Dương cũng không nghĩ rằng nơi Định đưa mình
tới để gặp gỡ một số người nào đó, lại là nơi này. Đi một quãng đường thật dài
về vùng Sơn Tây hẻo lánh, trên tay ôm hai bó cúc trắng và cúc vàng, Định nắm
tay Dương vào khu nghĩa trang vẻ như vừa mới được quy hoạch lại.
"Hầu
như tất cả những người thân nhất của anh, đều nằm đây".
Hai
người đi đến tận góc cuối cùng của nghĩa trang vuông vức. Ở đó có bốn ngôi mộ
nằm liền kề. Định đặt một bó cúc vàng xuống bia mộ người phụ nữ chừng gần 40
tuổi, có nụ cười rất dịu dàng, cái tên cũng rất dịu dàng "Hoàng Lan
Yên".
"Đây
là mẹ anh!"
Dương
nhìn sững bức hình, một nỗi xúc động lan đến khiến mắt cô bỗng nhiên cay xé, vì
đôi mắt thẫm đen kia, giờ đây đã để lại trên khuôn mặt người cô yêu những dấu
ấn di truyền đậm nét.
"Mẹ
anh thích hoa cúc vàng"...
Định
nhẹ nhàng lấy chiếc khăn sạch, tỉ mẩn lau đi lau lại bức hình. Dương cũng cẩn
trọng ngồi nhổ vài ngọn cỏ gà mọc xung quanh mộ.
"Vì
sao bác mất hả anh?".
Định
im lặng một lúc "Khi anh Luân mất, mẹ anh bị sốc, rồi mất theo luôn".
Dương
đờ đẫn, nhìn sang bên cạnh. Ở đó, là ngôi mộ một người thanh niên rất trẻ, chỉ
chừng gần hai mươi tuổi. Khuôn mặt với đôi mắt một mí, nụ cười rạng rỡ tươi
sáng. Đó, như một bản sao của Quân vậy.
"Anh
ấy... là bố Quân???"
Định
im lặng, rất lâu sau mới gật đầu một cách nặng nề.
Dương
nhìn thời gian mất của hai người, đều đầu năm 1988. Dường như, khi Quân sinh ra
không được bao lâu...
"Anh
Luân hơn anh 10 tuổi. Em biết không, anh ấy là người vui vẻ, luôn khiến mọi
người mỉm cười. Luôn khiến người ta say mê...
"Anh
ấy bị bệnh, hay là..."
Định
cười buồn "Tai nạn! Cứ coi là một tai nạn cũng được".
Định
lấy từ trong ba lô, lấy một chai rượu nhỏ, rót vào chén. Anh tưới xung quanh
mộ, rồi tự mình uống một ly.
Dương
ngẩn ngơ nhìn sang hai ngôi mộ còn lại. Thoạt nhìn, Dương đã đoán họ là hai mẹ
con. Người phụ nữ lớn tuổi có khuôn mặt tròn phúc hậu. Cô gái còn lại có mái
tóc lòa xòa bên má, nụ cười bẽn lẽn, trẻ trung. Không hẳn xinh đẹp, nhưng rất
dễ thương.
Dương
cứ nhìn khung hình ấy rồi quay sang nhìn Định, như muốn anh giới thiệu điều gì
đó. Anh đứng lặng hồi lâu, thở dài .
"Sau
khi mẹ và anh Luân mất, một thời gian dài anh không còn phương hướng. Mười lăm
tuổi, anh bắt đầu bỏ nhà đi. Lúc đó, dì Liên đã kéo anh về nhà dì. Dì Liên là
người giúp việc của gia đình, gắn bó từ lâu lắm. Dì vất vả vô cùng, làm đủ việc
nuôi anh, bắt anh tiếp tục đi học. Nhờ dì mà anh không hỏng người...
Ánh
mắt Định lướt sang khuôn hình cô gái, xót xa "Đan là con gái dì. Cô ấy là
người con gái đầu tiên anh đã yêu...
Đan,
tên cô gái như tiếng sét đánh ngang đầu Dương. Cô gái trong di ảnh này là Đan.
Vậy cô gái Định chở đêm hôm trước là ai?
Dương
nhìn anh, đờ đẫn. Cô muốn cất tiếng hỏi, nhưng mọi thứ cứ mịt mùng, đến nỗi, cô
không biết bắt đầu từ đâu. Trước mộ người đã khuất, không lẽ cô lại truy vấn
anh về một người con gái khác...
Dương
im lặng nhìn Định trân trọng đặt trước mộ của cô gái tên Đan bó hoa cúc trắng.
Cũng như ba ngôi mộ trước, Định lau thật kĩ khung hình. Dương cảm thấy như thể,
Định đang vuốt ve khuôn mặt người đã khuất...
Buổi
trưa, nắng thắp lưng đồi. Gió lồng lộng thổi bốn bề khiến Dương thấy lạnh, lạnh
đến tận bên trong. Cô và Định ngồi im lặng trong mùi hương trầm phảng phất. Khi
hương tàn, Định kéo tay Dương đứng dậy, cúi đầu từ biệt những người nằm dưới
mộ...
Họ
lặng lẽ bước đi. Dương chầm chậm đi sau, nhìn đôi vai thẳng băng trước mặt
mình, Dương nuốt một tiếng thở dài.
Bờ
vai ấy cô đơn là thế.
Và
bỗng nhiên, xa cách với cô là thế.
Như
cảm nhận được suy nghĩ của Dương, Định chợt quay lại. Vẫn đang đà bước, Dương
đi thẳng vào vòng tay của anh và cảm nhận một cái ôm thật chặt. Cái ôm đầy nỗi
bất an.
"Cuộc
đời của anh, chẳng có gì vui cả. Có lúc nào, em sẽ rời bỏ anh không?".
Trong
khi mơ hồ đủ mọi cảm giác, ý nghĩ mạnh mẽ nhất đối với Dương chính là: anh cũng
sợ mất cô...
***
Trở
về Hà Nội, trong lòng Dương vẫn mang theo nỗi sợ hãi mơ hồ. Dù cảm nhận rõ rệt
tình cảm của Định là có thật, cô vẫn phải đối mặt với một thực tế rằng Định xa
lạ với cô. Cuộc đời của anh với những góc khuất, những bí mật, mà cô cảm giác,
khi cô hỏi anh, cô sẽ trở thành kẻ tọc mạch, tò mò đến mức vô duyên. Nhưng nếu
không hỏi, thì cô lúc nào cũng loay hoay với chính mình.
Dương
từng muốn một lần hỏi về bố anh, muốn hỏi về người mẹ của Quân, từng hỏi vì sao
anh cô độc đến vậy. Cô cũng muốn hỏi về cô gái tên Đan đã khuất và cô Đan với
mái tóc dài hiện tại. Cô từng muốn hỏi, vì sao anh chỉ mặc sơ mi đen, cô muốn
hỏi về chữ Đ màu đỏ... Để rồi, lại chẳng bao giờ thốt nổi nên lời. Đôi khi, yêu
một ai đó, khiến người ta lo sợ quá nhiều. Lo sợ một sự lỡ lời. Lo sợ sự tổn
thương. Và lo sợ cả chính mình bị tổn thương... Đủ thứ lo sợ đến mức, có lần,
Dương giật mình tự hỏi, cô gái yêu đời tung tẩy nghĩ gì nói đấy là cô chạy đi
đâu mất rồi???
Chiều
nay, Dương đã uống hết hai ly cà phê đậm đặc mà vẫn không xong bài viết PR cho
một resort ở Hòa Bình, tâm trạng vô cùng khó chịu. Cô ghét nhất là viết PR một
cách trắng trợn về một thứ chẳng đáng để PR này tí nào, nhưng nhiệm vụ là nhiệm
vụ. Dương cố phải nặn ra một vài thứ mơ màng, chung chung nhất để viết và lạy
giời lạy phật chả ma nào thèm tin lời giới thiệu của cô.
Tâm
trạng đang chán nản cùng cực, điện thoại lại reo. Dương nhìn số máy của mẹ già,
lòng thầm rên rỉ. Dù biết trước nội dung, Dương vẫn phải nhấc máy và nghe giọng
nói lạnh như tiền polymer của mẹ.
"Thế
nào? Mày nhất định không đưa con rể mẹ về đúng không?"
Dương
nhăn nhó vì mẹ cô vào đề trực diện, không cho cô cơ hội câu giờ tí nào. Dương
vờ cười hì hì.
"Mẹ
từ từ đã. Trước sau gì rồi con cũng đưa mà. Có phải con không muốn đưa đâu. Đợt
này cả con với anh ấy đều bận..."
Chất
lượng đường truyền đúng là tốt thật, nên Dương nghe tiếng mẹ nghiến răng ken
két. Ôi, sấm sét bắt đầu đùng đoàng rồi đấy.
"Được!
Chúng mày bận, nhưng mẹ không bận. Để mai mẹ lên".
Xong,
không để Dương van xin lậy lục lấy một câu, bà cúp máy cái rầm. Dương vội vã
bấm số gọi lại. Mẹ cô bắt máy ngay tức thì, giọng đầy phẫn nộ.
"Nếu
mày định bảo mẹ đừng lên thì khỏi phải nói. Nếu hai đứa không muốn gặp mẹ thì
cứ cao chạy xa bay đi. Con gái con đứa tốt đẹp chưa???"
Rồi
bà lại cúp máy một cách điên tiết. Biết tính mẹ, Dương thở dài bất lực, không
dám gọi thêm, sợ gọi lần nữa thì cái điện thoại già nua nhà cô sẽ bị mẹ làm
cho... thương tật vĩnh viễn.
Buồn
nản định hớp nốt cốc cà phê, nhưng Dương nhận ra cà phê đã hết. Cô đi pha cốc
thứ ba, lòng rối bời ngẫm nghĩ cách nói với Định. Cô biết thừa, giờ chỉ cần gặp
bất cứ ai giới tính nam, hơn kém cô không quá 5 tuổi, tứ chi không thiếu bộ
phận nào thì người đó đã là ứng cử viên sáng giá thành con rể mẹ rồi. Huống hồ
lại là Định, khiêm tốn lắm thì cũng phải gọi là "hàng Việt Nam chất lượng
cao" ^.^. Cô đảm bảo chỉ cần gặp anh, câu trước câu sau chắc chắn mẹ sẽ
nhảy ngay ra hai từ "đám cưới".
Định
làm sao là đối thủ mẹ cơ chứ? Mà làm thế, chẳng khác nào ép anh...
Đang
rối như mớ tơ vò, Dương lại thấy điện thoại reo. Vẫn là mẹ. Dương thắc mắc vô
vàn, nhưng vẫn bấm máy nghe, giọng ỉu xìu.
"Vâng,
con đây"
Mẹ
Dương đột ngột xuống một tông, giọng cũng rầu rĩ không kém .
"Dương,
nói thật cho mẹ đi. Làm sao mà không thích cho mẹ gặp? Hay là có vấn đề gì
khuất tất?"
Dương
ngơ ngác "Khuất tất gì ạ?"
"Phải
thằng đấy có vợ không con!? Nếu mà thế thì thôi, dẹp ngay, dẹp khẩn trương! Mẹ
thà nhìn mày ế quắt ế queo cũng không để mày đi phá gia đình người khác!"
Dương
cười như mếu "Anh ấy chưa có vợ"
"Thật
không?"
"Con
thề, con hứa, con đảm bảo đấy!"
Mẹ
Dương lại căng thẳng "Thế chắc nó có người yêu rồi mày nhảy vào chứ gì???
Nên giờ ba đứa vẫn còn giải quyết với nhau???
Dương
thấy khói bắt đầu xịt dần qua lỗ tai "Mẹ, mẹ xem nhiều phim truyền hình
quá rồi đấy"
"Hừ,
mẹ đẻ ra mày đấy, mày còn nói điệu dạy khôn à? Chứ nó chưa vợ, đẹp trai, kiếm
ra tiền lại còn sót lại đến giờ cho mày đấy???"
Ôi,
câu này thì Dương á khẩu. Mẹ, mẹ có cần dìm hàng cô đến thế không????
Vẫn
đang còn ngất trên cành quất, mẹ Dương lại thì thào như buôn bạc giả.
"Hay
là, thằng ấy...cái chuyện kia... Nó có... vấn đề hả con..."
Ôi,
không! Không! Hãy nói là cái tai cô mới là có vấn đề đi. Vì mẹ cô đang xổ ra
một lô những thứ bà rằng gì như là quan hệ lần đầu thì dễ là trục trặc, thiếu
kinh nghiệm thế lọ và thế chai... Và rằng nếu cần thì hãy trao đổi thành thật
với nhau, ích y zét vân vân....
Để
ngăn dòng thác suy diễn không giới hạn của mẹ, Dương cắt ngang.
"Không,
mẹ ạ! Con mới có vấn đề"
Mẹ
Dương choáng lặng đi, lúc sau, giọng bà vẫn chưa hết thảng thốt.
"Hả!
Con làm sao? Con... con lãnh cảm à????"
Dương giọng tỉnh như ruồi "Không! Vấn đề của con
là hôm nay con mới biết mẹ cực kì, cực kì nhiều... vấn đề mẹ ạ"
Chương 17.2: Em đợi anh đủ tin em để không cần tới lời nói dối
Sau
khi cáu nhặng lên chiến đấu với mẹ già, tâm trạng của Dương bỗng nhiên tốt hẳn.
Tất nhiên rồi, trước giờ cô lúc nào cũng chiến bại bởi khả năng bắn súng liên
thanh của mẹ chứ có bao giờ "Mẹ chỉ biết câm nín nghe tiếng con nói"
như hôm nay đâu . Hớp nốt ngụm cà phê cuối cùng, Dương hỉ hả quay lại làm việc.
Cô múa ngón trên bàn phím, "kết liễu" lại bài PR đáng giận bằng mấy
câu câu khách ỡm ờ.
Ô,
hóa ra khi ta cáu kỉnh nhặng xị lên thì cũng được việc ra phết ^.^.
Điện
thoại lại reo. Ak Ak. Không lí nào mẹ đã phục hồi được năng lượng và lại quyết
tâm đàn áp tiếp. Mà mẹ đã trở lại thì thế nào cũng lợi hại hơn xưa. Thảm rồi.
Huhu. Dương cầm điện thoại, mắt ti hí một lúc mới dám nhìn màn hình, rồi chợt
ngơ người.
Là
Định!!!!
"Em
đây"
"Làm
gì mà mãi mới nghe máy?"
"Em
đang làm con ong chăm chỉ ở tòa soạn..."
Định
đột nhiên cười khẽ "Không tin lắm".
Dương
ngẩn ra "Hở, ý anh là sao? Nghĩ em bỏ việc đi lông bông à?
"Ừ.
Nếu thật ở tòa soạn thì ló ra cửa sổ đi nào".
Dương
sững ra một lúc, rồi phi thẳng ra cửa sổ, điện thoại vẫn áp chặt vào tai nhìn
xuống. Dưới đường, bên vòm cây sưa xanh mướt, có gã mặc sơ mi đen, ngồi chống
chân trên xe FX, ngẩng đầu , vẫy tay với cô. Dương nhận ra mình đã bằng tốc độ
của ánh sáng, tắt máy tính, vớ túi xách, chạy sang báo sẽ "bùng" với
Tân và phi thẳng xuống trước mặt Định. Lòng như rót mật khi anh mỉm cười.
"Anh
nhớ là mình vẫn chưa được khao lương".
Dương
trả lời bằng cách ngồi lên sau lưng Định, áp má vào vai anh, cười hớn hở.
Mặc
kệ mẹ vừa dọa nạt đe nẹt, mặc kệ là anh đã nói dối cô, mặc kệ anh đã chở người
khác... Chỉ cần bây giờ, anh đang ở đây với cô, để cô tựa vào, vậy là tốt lắm
rồi.
Mới
đầu giờ chiều, một cái giờ rất ẩm ương để ... ăn lẩu, nhưng Dương và Định vẫn
chui tọt vào một hàng lẩu nhỏ ở đường Văn Cao. Trước nồi lẩu cá kèo bốc khói,
Dương vừa xuýt xoa vừa nhấm nháp vị cá thơm mềm, chua chua ngòn ngọt.
Định
nhúng một mớ rau màu xanh, thân gầy nhỏ gần giống như rau ngổ vào nồi lẩu, rồi
gắp vào bát của Dương. Dương hăm hở ăn vào rồi đờ người, trợn mắt nhìn anh.
"Đắng
lắm à?"
Dương
trệu trạo nhai một hồi, vì quyết giữ hình tượng nên không dám nhổ ra, cố nuốt
cái "ực" đầy ấm ức.
"Anh
quá đáng!!!".
Định
cười dịu dàng "Ăn đi. Quen rồi không thấy đắng nữa".
Không
hiểu Định có ẩn ý gì không, Dương mơ hồ nhìn anh thì thấy Định nhúng thêm một
gắp rau nữa, ăn ngon lành.
"Anh
quen những thứ có vị đắng"
Dương
hậm hực "Em thấy những thứ đắng ngắt chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm
em thích hơn những thứ ngọt ngào".
Định
phì cười, rồi nhìn Dương đăm đăm.
"Ừ.
Bởi vì em cũng rất ngọt ngào".
Oh
yeah, Dương chính thức bay lên mây ^.^
Tâm
trạng bay bổng theo Dương về đến tận nhà. Định tự nhiên mở cánh cửa nhà cô, đi
vào ngồi ở salon, ngồi lim dim mắt. Dương định đi pha chút trà thì bị Định kéo
xuống, dúi cả vào lòng anh.
"Không
có chuyện gì muốn hỏi anh à?"
Dương
ngạc nhiên, cố ngóc đầu dậy để nhìn khuôn mặt anh, nhận ra mắt anh vẫn nhắm.
Hôm nay, không có rượu, Định cũng không có vẻ gì là mệt mỏi, mà sao anh lại
nhắm mắt nhỉ?
Dương
vẫn đang ngẩn ra thì Định túm lọn tóc cô, giật giật nhẹ như nhắc nhở.
"Không
muốn hỏi thật à?"
Dương
thở dài "Nhiều câu hỏi quá nên em không biết hỏi gì luôn í"
Định
vòng tay ôm chặt cô.
"Thế
sao không bắt đầu từ việc hỏi anh vì sao nói dối?"
"..."
"
Sáng nay Quân gọi điện, hỏi anh có bị sứt đầu mẻ trán gì không?"
Dương
bất giác phì cười, nghĩ cái đồ nhiều chuyện kia thật phiền phức. Nhưng đôi khi,
cũng là sự phiền phức dễ thương ^.^
"Ông
cháu của anh quý hóa thật!"
Ngón
tay Định đan chặt vào tay cô, giọng vang trên đỉnh đầu cô, rất dịu dàng.
"Đừng
đánh trống lảng. Thế sao không hỏi anh???"
Dương
ậm ừ "Em không biết".
"Tin
anh đến mức nhìn thấy gì cũng không nghi ngờ à?"
Dương
lắc đầu.
"Thế
thì không tin anh đến mức không cho anh cơ hội giải thích mà kết tội luôn
à?"
Dương
vẫn lắc.
"Thế
thì vì sao"
Dương
ngước lên nhìn Định, nói ngần ngại "Vì em đợi...".
Thấy
ánh mắt sững ra ngỡ ngàng của Định, Dương liếm môi "Em đợi anh đủ tin em
để không cần tới lời nói dối".
Định
vùi mặt xuống cổ Dương, ôm cô thật chặt. Đến lúc Dương tưởng như anh ngủ gật
mất rồi thì nghe tiếng anh thì thầm, giọng đầy xúc động.
"Ừ,
anh xin lỗi".
Nói
xong, anh lại dụi dụi, khiến Dương vừa bí thở lại vừa ngưa ngứa. Cô ngọ nguậy
nhưng Định vẫn áp mặt sau lưng cô, rì rầm "Đừng động đậy"
"Để
em lấy trà cho anh"
"Anh
không muốn trà"
Giọng
của Định đột ngột trở nên mờ ám, cùng với đó là đôi tay cũng bắt đầu gỡ từng
chiếc cúc áo của cô. Những nụ hôn rải dần xuống cổ, ẩm ướt và nhột nhạt khiến
Dương mụ mẫm.
"Ek...Anh...anh
làm gì thế?"
"..."
"Này...
em bảo...
Nhưng
có người chẳng nghe cô nói gì, lật lên vạt áo đã mở sẵn, bắt đầu lần dò khẩn
trương. Dương vội giữ tay anh lại, nhưng bất ngờ bị anh xoay hẳn người ấn xuống
salon. Chưa kịp làm gì, thì anh đã nhào tới, biến mọi từ ngữ ú ớ của Dương
thành vô nghĩa với một nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt.
Ak
ak ak, không phải trong cá kèo có chất gì... kích động đó chứ? Sao tự dưng anh
lại như chết đói thế này... Một ý nghĩ xẹt qua đầu khiến Dương đẩy mạnh Định
ra, nhưng Định vẫn không buông.
"Anh...
dừng đi..."
Cùng
với câu mệnh lệnh, Dương còn cố cấu anh một cái cho anh tỉnh người. Định hơi
giật mình, nhìn cô, ánh mắt ngơ ngác.
Dương
luống cuống túm lại áo, nói một cách khó khăn "Vừa nãy...em... cái quạt
thổi về hướng em"
Vẻ
mặt Định càng hoang mang, anh kiên nhẫn nhìn Dương, đợi cô nói tiếp.
"Ak...
thì nó thổi... thổi!"
Có
hai đôi lông mày chuẩn bị dính chặt vào nhau vì khó hiểu.
Dương
khổ sở "Giờ... Người em giờ toàn... toàn mùi lẩu í".
Định
sựng lại một giây như cố hiểu vấn đề. Sau, anh phá lên cười.
"Ngốc
ơi"
Định
cười rung lên trong ngực cô. Mặc cô đẩy ra vẫn cứ cười không kiềm chế.
"Hở!
Cười cái gì mà cười"
"Ngốc!
Anh thích mùi lẩu"!
Ak???
Gì kia? Dương đang định phản bác thì thấy vạt áo mình bị tốc lên không thương
tiếc.
"Và
giờ thì anh sẽ ... ăn lẩu ^.^"
Chương 17.3: Tôi chỉ yêu cầu các người câm miệng
Khi
"bữa lẩu" đang đến giai đoạn "sôi sùng sục" thì đột nhiên
có tiếng gõ cửa lạch cạch vang lên. Thoạt tiên, Dương chẳng nghe thấy gì, đầu
óc u mê mụ mẫm trong vòng tay quấn quýt của Định, nhưng sau, tiếng đập cửa càng
lúc càng mạnh hơn, vẻ như không còn kiên nhẫn.
Dương
ú ớ tránh nụ hôn của Định.
"Anh...
có ai... ai... gọi"
Định
vẫn lì lợm không nghe. Anh cúi xuống, cắn nhẹ vào bên vai mịn màng, lần sờ vào
khoảng ngực trần lấp ló sau làn áo vẫn chưa cởi hết. Dương cố chặn anh lại, lấy
tay che ngực mình.
"Có...
có người kìa"
Định
gạt phắt tay Dương ra, nhưng đúng lúc đó, tiếng đập cửa trở nên gấp gáp, tiếng
phang của một thanh sắt vào thẳng cửa khiến cả Dương và Định cùng đờ người, đột
ngột im lặng nghe ngóng. Tiếng đập cửa lúc này vọng vào, rầm rập, bức bối khiến
cả hai sực tỉnh hẳn khỏi cơn mê.
Dương
bấy giờ mới để ý tình trạng của hai người, cô hét nhỏ một tiếng rồi dùng hết
thành công lực, đẩy bật cái người vẫn đè lên mình văng ra một góc, túm chặt áo
phi vội vào trong nhà tắm. Trời đất thiên địa ơi, gần ba chục tuổi đầu, lần đầu
tơ tình tí tí mà sao cô lại lâm vào cảnh suýt bị "bắt sống" thế này
(Có phải số cô là số con "cờ hó" không vậy, híc híc???? =)) )
Ở
salon, Định chậm chạp đứng dậy, cố lắc mạnh đầu cho tỉnh táo để đánh giá lại
tình thế. Anh xốc lại cổ áo, gài từng nút trong tiếng đập dình dình ngoài cửa.
"Ra
đi. Dám trốn tôi à"
Giọng
nói quen thuộc, đặc biệt khó chịu khiến Định giật mình, nó xua đi tất cả những
đam mê còn sót lại. Anh lao ra, giật mạnh cửa. Người phụ nữ đang quai thanh sắt
vào cửa, mất đà phi thẳng vào nhà.
Dương
nghe tiếng "huỵch" rồi tiếng leng keng của thanh sắt rơi, vội vàng từ
trong nhà tắm phi ra, tóc vẫn rối bời, cúc áo còn cài lệch, nhưng cô chẳng kịp
xem xét lại dung nhan mình, bởi vì trước mặt cô lúc này là cả một "đại
đội". Dương sững người nhìn người phụ nữ đẹp đến khó tin - mẹ Quân đang
được 2 vệ sĩ lực lưỡng đỡ dậy, dưới chân bà vẫn còn một thanh sắt dài. Còn phía
sau bà ta là vài gã cao to đen hôi nữa khiến ngôi nhà bé nhỏ của cô đột nhiên
chật cứng như một bao diêm đầy.
Đã
từng thấy cảnh người phụ nữ đẹp điên đảo này xuất hiện với cả một "đoàn
tùy tùng" hôm ở bệnh viện của Quân, nhưng khi "đám tùy tùng" ấy
xuất hiện lù lù ở nhà mình với quy mô còn hùng hậu hơn, cô không khỏi rụng rời.
Dương
lắp bắp nhìn tất thảy như thể tất cả trên mặt họ mỗi người đều mọc thêm một cái
mũi.
"Chuyện
gì... gì vậy???"
Coi
Dương như là không khí, Hoàng Diễm - mẹ Quân chỉ nhìn chằm chằm Định, đôi mắt
sắc sảo như bốc khói.
"Nó
đâu rồi?"
Mặc
câu quát ném thẳng vào mặt, Định nắm chặt tay Dương như trấn an. Tay anh lành
lạnh, nhưng không sao lạnh bằng giọng nói lãnh đạm.
"Chuyện
gì???"
Hoàng
Diễm gào lên điên dại.
"Cậu
còn vờ vịt à??? Cậu xúi bẩy con tôi những cái gì hả???"
Giọng
Định gằn hơn. "Tôi hỏi là chuyện gì?"
Mẹ
Quân lao đến, túm lấy áo Định, lắc điên cuồng "Thằng Quân đâu... Cậu giấu
nó ở đâu???"
Định
nhíu chặt đôi mi, căng thẳng nhìn Hoàng Diễm. Người phụ nữ làm khuynh đảo cả
gia đình anh, con người đạp trên dư luận mà sống, bất cần, ngạo nghễ, giờ đây
nhìn anh cuống quýt, có đôi phần sợ hãi.
"Con
chị, chị đi hỏi tôi làm gì???"
Đôi
tay quyền lực, đầy vòng vàng buông rời khỏi tay áo của Định, thất thần.
"Cậu
không nói phải không? Cậu nhất quyết tách nó ra khỏi tôi chứ gì. Đừng tưởng tôi
không có cách làm cho cậu mở miệng".
Quay
ngoắt lại với mấy tay vệ sĩ đang đứng ngáp vặt, Hoàng Diễm trợn mắt quát
"Làm việc đi".
Lập
tức cả đội hình ngay ngắn trở lại. Hai người cao to nhất trong đội bước lên
phía trước, lừ lừ tiến về phía Định khiến Dương xanh mét mặt, vội chạy đến
trước mặt anh chặn lại, quýnh lên sợ hãi.
"Đây
là nhà tôi. Các người đừng có làm càn. Tôi gọi công an đấy"
Nhưng
hai kẻ đầu teo chân tay to kia không có vẻ gì là bị lời đe dọa yếu ớt của Dương
làm ảnh hưởng. Cả hai lừ đừ đi tới, khiến Dương hoảng hồn quay lại nhìn Định.
Định chỉ mỉm cười như trấn an cô, nắm chặt tay cô như một sự vỗ về. Nhưng tiếng
nói của anh cất lên, lại sắc nhọn như những viên đá.
"Bao
nhiêu năm chị vẫn không học được một bài học là, đã làm người thì đừng dồn nhau
đến bức đường cùng à?"
Hai
vệ sĩ thấy thái độ bình thản của Định, thì ngập ngừng quay nhìn Hoàng Diễm như
đợi ý. Khuôn mặt gần 40 tuổi với sự trợ giúp quá nhiều của mĩ phẩm đờ ra trong
thoáng chốc. Nhưng rồi bà ta nhanh chóng lấy lại vẻ bất cần, hống hách.
"Tôi
chỉ cần biết thằng Quân ở đâu, thế thôi. Còn bằng cách nào để biết, tôi không
quan tâm".
Định
vẫn cứng rắn "Tôi chỉ muốn biết đã có chuyện gì".
Hoàng
Diễm trở lại vẻ kích động, lồng lên "Chính cậu đã lôi kéo, xúi bẩy nó đúng
không? Giờ cậu còn vờ vịt à? Cậu tưởng cậu hại nó thì mẹ cậu với anh cậu sống
lại chắc???"
Những
câu hỏi dồn dập khiến Dương lặng đi. Cô mơ hồ cảm nhận được câu chuyện của gia
đình Định, những điều anh chưa kể đang dần hé lộ. Dương ngước nhìn Định, đôi
mắt anh thẫm đen, góc quai hàm căng ra trong cơn thịnh nộ. Anh quát lên dữ tợn.
"Im
đi!"
"Cậu...
cậu.... Tóm lại, cậu giấu thằng Quân ở đâu???"
Quai
hàm Định nghiến lại, anh dằn từng tiếng.
"Nói
cho tôi biết, sao thằng Quân bỏ đi???"
Vẻ
tức giận không kiềm chế của Định đột nhiên lại khiến Hoàng Diễm bị chợn. Vốn
nghĩ Định sẽ bị mình áp đảo, khai sạch ra chỗ của Quân, không nghĩ rằng anh lại
bình tĩnh như thế, và cũng lại điên lên như thế. Linh tính chợt đến khiến Hoàng
Diễm lo sợ.
"Nghĩa
là... nghĩa là... cậu không biết nó ở đâu!??"
Định
không trả lời, chỉ hỏi tiếp căng thẳng "Nó đi từ bao giờ?"
"Mới
hơn một ngày..."
"Thế
thì sao phải...."
Định
đang nói, chợt lặng đi, đôi mắt anh sáng quắc dữ tợn nhìn về Hoàng Diễm. Bà ta
bất giác thụt lùi một bước, lúng búng một hồi "Nó... nó nhất định không
chịu đi du học. Sắp bay tới nơi rồi, nó lại đùng đùng bảo không đi đâu hết, rồi
bỏ đi mất tăm..."
Cảm
nhận nỗi bất an càng thêm rõ rệt, Định lặng đi, anh mím chặt môi "Có phải,
nó... nó biết được chuyện gì rồi không???"
Tay
Dương đột nhiên đau chói, cô nhận ra, Định gồng cả người để bóp chặt bàn tay
cô. Dương cố chịu đau, không muốn bỏ lỡ câu chuyện đang đến hồi căng thẳng. Cô
hết nhìn Định, lại nhìn đến Hoàng Diễm. Bà ta lắc đầu điên cuồng "Không.
Nó không biết gì sất. Nó chưa biết gì cả!"
Định
thở ra một hơi, như trút được gánh nặng. Cánh tay Dương cũng dần được buông
lỏng. Nhưng rồi nhìn vẻ thắc thỏm của Hoàng Diễm, Định sốt ruột.
"Chắc
không??? Có chắc nó chưa biết không?"
Hoàng
Diễm thất thần hồi lâu "Thật ra... thật ra thì tôi không chắc lắm..."
Định
đột nhiên muốn văng tục vài câu. Anh vớ cái điện thoại, ném bay đi một góc.
Chiếc điện thoại của Định tan tành xác pháo khi anh gầm lên.
"Tôi
đã nói rồi. Tôi chỉ yêu cầu các người câm miệng"
Dương
sợ hãi nhìn Định trong cơn điên giận, rồi lấm lét nhìn chiếc điện thoại, vừa
xót ruột, lại vừa chẳng dám chạy ra nhặt lên, chỉ đứng sớ rớ ở đó, nắm lấy tay
Định. Bàn tay anh cứng đờ, lạnh giá. Đôi mắt anh cũng lạnh giá nhìn về Hoàng
Diễm.
Người
đàn bà xấn xổ vác sắt vào nhà người khác, giờ đây chỉ là người đàn bà đứng đó,
sợ hãi, ngơ ngác, cố trấn an mình, dù phía sau là cả một đoàn quân đang ngáp
vặt chờ sai bảo.
"Tôi đâu có biết nó ở đó... Tôi chỉ không biết,
nó đã biết được đến đâu..."
Chương 17.4: Ai là người cứ khăng khăng đòi ... ăn lẩu???
Đoàn
quân không kèn không trống trở về, để lại căn nhà còn Định và Dương đứng ngơ
ngẩn. Dương nhặt chiếc điện thoại của Định lên, lần mò lắp lại, nhưng trong
lòng vẫn dấy lên nỗi bất an. Cô không quên ánh mắt của mẹ Quân trước khi ra về.
Ánh mắt vừa có chút gì bất lực, lại vừa có gì như khinh khỉnh khiến Dương nhột
nhạt cả người.
Thấy
Dương vẫn đang lần sờ chiếc điện thoại, Định giằng lấy. Anh thử khởi động lại,
nhưng màn hình vẫn đen ngòm.
Dương
lúc này mới ngẩng lên, ngơ ngác "Hỏng rồi hả anh???"
Định
gượng cười, gật đầu, nhét chiếc điện thoại vào túi. Chậm chạp, anh kéo Dương
lại, tay bắt đầu cởi mấy nút áo trên ngực Dương khiến cô trợn tròn mắt. Chả lẽ
giờ mà Định vẫn còn tâm trạng cho mấy cái ... vụ này??? Dương đang đờ ra ngốc
nghếch nhìn Định, thì anh bẹo má cô.
"Cúc
áo em cài lệch"!
Ôi,
cái cuộc đời này. Có nhất thiết lúc nào cô cũng phải xí hổ đến mức này không???
Cùng
lúc đó, một suy nghĩ khác ập đến. Chắc vì cô áo quần lộn xộn mà mẹ Quân mới
nhìn cô khinh thường kiểu đó! Trời đất, mất mặt quá. Dương nghe bao nhiêu sự
xấu hổ chạy hết lên đầu khiến mặt cô đỏ bừng như say rượu.
Định
tủm tỉm nhìn cô.
"Giờ
mới ngượng à?"
Dương
cấu anh một cái. Hừ, tại ai mà cô thành ra thế chứ. Cô đã cản lại rồi đấy thôi,
ai là người cứ khăng khăng đòi ... ăn lẩu??? Đúng lúc đó, điện thoại của Dương
reo inh ỏi khiến cô bứt ra khỏi dòng hồi tưởng đang dần trở nên kích động.
Nhìn
dãy số đẹp mắt nhưng xa lạ, Dương bấm nút nghe. Đầu dây vọng tới giọng lạnh
lùng.
"Làm
phiền một chút, Định có ở đó không???"
Dương
ngẩn ra một hồi. "Xin lỗi, ai..."
Không
để cô nói hết, cái giọng uy quyền kia đã cắt ngang "Nếu nó có ở đó, thì
chuyển máy giùm tôi".
Dương
vừa ngỡ ngàng, lại có chút bực bội, cô ấn điện thoại vào tay Định "Có
người hỏi anh".
Mắt
Định lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng rồi cũng cầm máy.
"Alo".
Định
im lặng, khuôn mặt anh đanh hẳn lại, giọng nói cũng trở lại vẻ dữ dằn.
"Chị
ta cũng vừa tới đây... Chết tiệt, tôi không liên quan gì sất. Tôi cũng chẳng
quan tâm..."
Dứt
lời, Định tức tối ném chiếc điện thoại đi. Dương thở phào khi con Blackberry
của mình "hạ cánh an toàn" xuống chiếc salon, rồi lấm lét nhìn Định.
Hôm nay cô mới biết anh khi tức giận thì có sở thích là ném đồ. Đầu óc vốn xiên
xẹo của Dương lập tức đi ngay đến một kết luận, sau này đồ dùng của hai người,
nhất quyết sẽ chỉ làm bằng... nhựa !!!!
Còn
đang lẩn mẩn với những suy nghĩ không đầu không cuối, Dương chợt thấy chiếc
salon lún xuống. Định ngồi phịch ở đó, tay vò đầu, mệt mỏi. Dương ngồi xuống
cạnh anh, cắn môi ngần ngại.
"Vừa
nãy là... bố anh à?"
Định
gật đầu nặng nề. Dương xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, không kềm được lại
thắc mắc.
"Nhưng
sao bác ấy lại biết số của em???"
Định
quay sang cô, vò nhẹ mớ tóc vẫn rối như tơ vò của cô, cười chán nản "Thế
sao em không thắc mắc, mẹ của Quân biết anh đang ở chỗ em, còn đến tận nhà
nữa?"
Ánh
mắt tròn xoe kinh ngạc của Dương khiến Định thấy mình như có lỗi. Anh kéo mái
đầu của cô về phía anh, thở dài. "Anh lôi em vào cái mớ bòng bong này mất
rồi"
Dương
tranh thủ dụi dụi lên vai anh vài cái, đầu lan man nghĩ, anh mà không kéo cô
vào, cô còn chán hơn. Ít ra chuyện này làm cô cảm thấy mình thực sự liên quan
đến anh nhiều nhiều một chút!
Phút
giây yên bình hiếm hoi lại bị phá đám bởi tiếng chuông điện thoại. Dương chưa
kịp nhìn màn hình, thì Định đã cầm lấy. Thấy số cố định, lại không hiển thị
tên, Định nhíu mày rồi cũng đưa Dương.
"Không
phải ông ấy đâu. Em cứ nghe đi".
Dương
mở máy, nói dè dặt "Alo".
Đầu
dây chỉ có tiếng thở mạnh, khiến Dương lo sợ "Alo, ai vậy ạ?"
Một
lúc lâu, giọng nói quen thuộc mới ngập ngừng vang lên "Nhái... Nhái Bén
à"
Dương
bất ngờ khi giọng của Quân. Nghe có vẻ như cậu ta đang gặp vấn đề gì đó.
"Cậu đang ở đâu thế???"
Quân
im lặng một lúc "Có chú Định ở đó không??? Tôi gọi chú ấy không được"
Tất
nhiên làm sao mà gọi được. Nó đã bị tan tành xác pháo rồi còn đâu. Dương không
trả lời mà đưa luôn máy sang cho Định.
"Quân
hỏi anh đấy"
Định
nhận máy, căng thẳng quát lên "Đang ở đâu?"
***
Trước
đồn công an, Quân khoác ba lô đi ra, gãi gãi đầu nhìn Định và Dương vẻ như là
áy náy, ân hận lắm lắm. Dương để ý trên khuôn mặt sáng sủa có vài vết bầm tím,
chân tay xây xát đôi chỗ nhưng không quá nghiêm trọng. Hình như mấy cái tay
trai trẻ thường không biết làm gì để giải quyết số năng lượng thừa thì phải. Cứ
đánh đấm thì đời mới vui. Dương nghĩ tới cái lần Quân đánh nhau phải vào viện
lần trước, tự nhiên máu bốc lên cũng muốn chỉnh cậu ta một trận. Nhưng Định đã
làm chuyện đó trước.
"Đừng
để chú nhúng tay vào mấy việc này một lần nữa".
Quân
cười khì khì "Vâng, cháu biết rồi. Mấy lị cháu giải quyết xong mấy vụ râu
ria này thì cũng phắn luôn rồi còn gì. Chú có muốn cũng không được đâu"
Định
quan sát vẻ nghênh ngang của Quân, chút bất an mà Hoàng Diễm gieo vào lòng anh
đã trôi đi ít nhiều. Có vẻ như mọi chuyện không đến mức nghiêm trọng như anh
tưởng. Anh hỏi han một hồi, qua cái giọng tưng tửng của Quân thì biết ông trời
con này vất vưởng ở mấy câu lạc bộ bi - a, chơi độ kiếm tiền tiêu vặt. Không
ngờ, đang chơi thì lại gặp cái hội đã quỵt tiền và đánh hội đồng mình lần trước
. Bọn này đang cầm bi ném vào mặt một cậu thanh niên xấu số khác. Quân thấy thế
mới ngứa tiết nhảy vào, thành ra một đám hỗn độn loạn xà ngầu, đánh nhau chí
chết. May cậu thanh niên kia có bạn bè đến tiếp viện kịp thời, nên lực lượng
khá cân sức. Hai bên đánh nhau tơi bời khói lửa, máu đang bốc lên rừng rực thì
đúng lúc công an phường đến hốt cả hội về đồn.
Quân
cười khì khì, vặn người răng rắc "Lâu lâu mới được giãn gân giãn cốt, đã
quá chú à!"
"Đã
thì quay lại vào đồn"
Quân
ngậm chặt miệng, liếc nhìn Định, lúc sau mới nói ấm ích "Cháu gọi điện phá
chuyện tốt của chú hay sao mà chú cau có thế kia"
Định
không thèm phản ứng nhưng Dương bỗng nhiên mặt đỏ lựng, cô nghĩ đến màn
"thắm thiết" hồi chiều và sự xuất hiện khủng bố của một binh đoàn phá
hoại.
Quân
thấy vẻ mặt của Dương thì ngợ ngợ, cười cười.
"Chết
cha, đoán lung tung mà lại trúng rồi".
Định
quay ra, nhìn Quân lạnh lùng "Nói nhiều. Về nhà đi. Mọi người đang
tìm!"
Quân
nhún vai, giọng ương ngạnh "Cháu không về. Đừng nói chú cũng hùa cả vào
với ông và mẹ cháu đấy".
Định
vẫn lầm lì "Đi đâu thì đi. Nhưng đừng để họ động cái lại gào đến
chú".
Dứt
lời, Định kéo tay Dương đi phăm phăm. Dương ngoái lại phía sau, Quân vẫn đứng
đó với vẻ mặt của nàng cung tần bị "thất sủng". Dương áy náy kéo kéo
Định lại.
"Anh
không định hỏi xem Quân cãi gì với nhà à?"
"Không!"
"Nhưng
mà..."
Dương
còn đang do dự thì Quân đã rảo bước sánh ngang gần hai người, tỉnh bơ xoa đầu
cô "Ối dà, Nhái Bén, đừng có lo xa. Chú Định mặt sắt đen sì, nhưng lòng
mềm như bún. Trông thế thôi nhưng thương đây lắm, bỏ thế nào được. Chú nhở???
Thôi chú với Nhái Bén cứ đi chơi, cháu về nhà trước"
Định
quay phắt ra, giọng đanh lại "Về đâu thì về, đừng có về nhà chú".
Quân
cười nhe răng "Vầng, vậy cháu chuyển khẩu qua nhà Nhái Bén, hê hê!"
Dương
trợn mắt nhìn hai chú cháu nhà kia đấu khẩu một hồi, cuối cùng đi đến một kết
luận to nhớn. Quân đúng!!!
Lòng Định đúng thật là mềm như bún. Bởi vì sau một hồi
chày bửa và giằng dai, rốt cục, Quân nghênh ngang khoác ba lô về thẳng nhà của
Định